Thương Ninh Tú bỗng trợn tròn mắt, hoảng hốt lùi về sau bàn. Mục Lôi liền nhân đà đó nghiêng người tới trước, mặc sức tưởng tượng bay bổng. Nam nhân thuận theo ý mình, tiến lên quỳ một gối, chống tay lên bàn, một chân dài đứng cạnh bàn, khống chế "đóa mẫu đơn kiều diễm" này trong tay. Hai má nàng ửng hồng, khóe mắt long lanh lệ, vẻ mặt vừa bất mãn vừa dè dặt nhìn hắn chằm chằm.
Hơi thở hắn nặng nề, vẫn chưa thỏa mãn. Ánh mắt phóng túng nhìn người trên bàn, hắn buông lỏng tay, chậm rãi lùi lại hai bước, đứng thẳng dậy, rồi lại gác một chân lên ghế, ra hiệu bằng ánh mắt đầy thách thức.
"Kiêu ngạo lắm sao? Chỉ hôn sương sương hai cái mà đã khiến ta thành thế này rồi."
Mặt Thương Ninh Tú đỏ bừng, nàng vội vàng ngồi dậy, quay lưng về phía hắn, lắp bắp trách: "Là do ngươi vô lại, liên quan gì đến ta! Chuyện này có gì đáng mà kiêu ngạo chứ."
Mục Lôi chẳng bận tâm đến vẻ xấu hổ bực bội của nàng. Thấy nàng quay lưng ngồi yên không nhúc nhích, hắn huýt sáo rồi cũng quay người đi nhóm bếp lò, vừa làm vừa nói: "Ngươi cứ ngồi chờ chút đi, ta sắc thuốc cho ngươi, uống xong ta dẫn nàng đi chợ phiên."
Vừa nghe hai chữ "sắc thuốc", gương mặt còn chưa hết đỏ bừng của Thương Ninh Tú đã thoáng chốc trở nên trắng bệch.
Nàng hơi cứng người quay đầu lại, "Không... không uống có được không?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT