Nàng muốn gạn hỏi hắn thêm vài thông tin hữu ích về đoàn thương buôn nhưng lại e dè vì sợ rằng chiều nay hắn đã trông thấy mình bắt chuyện với một thương nhân người Hán. Dù tình hình trước mắt có vẻ vẫn yên ổn, nàng sợ câu hỏi của mình lúc này sẽ khiến hắn sinh nghi.
Cứ ngập ngừng mãi chẳng thốt nên lời, không khí vì thế cũng chùng xuống, trở nên im ắng.
Đang lúc Thương Ninh Tú lại bắt đầu lơ đãng thả hồn đi đâu đó, Mục Lôi cũng im lặng, đứng dậy lục lọi trong mấy túi đồ mua hôm nay. Hắn lôi túi đựng thức ăn ra mở, rút dao găm, xắn một miếng thịt, thái thành lát mỏng, chuẩn bị bỏ vào nồi hấp cho nàng.
Đun lại nước không nhanh lắm, hắn liền ngồi trên ghế, miệng ngậm một lá bạc hà, vẻ mặt lãnh đạm chờ đợi.
"Cái kia..." Thương Ninh Tú cắn đầu đũa, dò xét nhìn hắn, ngập ngừng mấy hơi rồi cũng cất lời: "Hôm nay ta nghe một đại thẩm trong thương đội nói, sau này họ còn đến những điểm chợ khác nữa? Lịch trình của các đoàn du thương thế này đều báo trước cho các ngươi biết phải không?"
"Ừ, tiền trạm phi ngựa đi trước mở đường." Nam nhân đã ăn no tỏ ra uể oải, lười nhác, tựa như một con sư tử lớn biếng lười. "Đường thủy nhanh hơn đường bộ nhưng cũng nguy hiểm hơn. Sông Mịch La chảy xuyên qua thảo nguyên, họ đi tuyến đường đó, ra khỏi phạm vi lãnh địa Già Lam của chúng ta, còn phải đi thêm ba dặm nữa mới tới khu vực kiểm soát của bộ lạc kế tiếp."
Thương Ninh Tú nghe ra có điều không ổn, hỏi: "Giống như những con đường núi hoang vắng giữa hai thành trì, dễ sinh ra bọn cướp đường?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play