- --------------------------------------------------
10
Sau khi Khương Nguyệt trở lại trường học, ngoài cúp vô địch, chị ta còn mang về một người.
Gã thiếu gia tên Giang Xuyên kia đã chuyển đến trường chúng tôi.
Dựa vào mối quan hệ trong nhà, gã được tuyển thẳng lớp mũi nhọn mà không cần thi đầu vào, còn được làm bạn cùng bàn với Khương Nguyệt.
Nhưng vừa chuyển tới ngày thứ hai, gã đã đến lớp tôi, ngồi vắt vẻo trên bàn nhìn tôi cười khinh miệt:
“Cái loại độc ác như mày suốt ngày chỉ nghĩ đến việc kéo chị gái mình xuống thôi à?”
“Tao muốn ánh trăng có thể vĩnh viễn tỏa sáng, cho nên——”
"Mày xong đời rồi."
Tôi thực sự không muốn nhớ lại những ngày đó chút nào.
Nó giống như một cơn ác mộng tối tăm kéo dài vô tận.
Khương Nguyệt gõ cửa phòng ngủ của tôi, cười nói: “Tiểu Huỳnh, để tao cảnh cáo trước, nỗ lực của mày sẽ không có kết quả đâu.”
Chu Hoài đã hoàn thành kỳ thi tuyển sinh đại học, được tuyển thẳng vào Bắc Đại.
Hắn nói với Khương Nguyệt: “Anh sẽ đợi em ở Bắc Kinh.”
Giang Xuyên không thèm để hắn vào mắt.
Hàng ngày gã chỉ chăm chăm theo đuổi Khương Nguyệt, nhưng chị ta luôn đối xử hờ hững với gả.
“Ở thời đại này, con nhà nghèo khó mang mệnh quan lại, muốn vươn lên trở thành giai cấp cao hơn là chuyện rất khó.”
Chị ta nói với Giang Xuyên: “Nhưng tôi không tin vào điều đó, tôi muốn nỗ lực, tôi muốn vượt qua chông gai.”
"Cho nên, đợi khi nào chúng ta trở nên ngang hàng thì hẵng nói chuyện đến chuyện này sau nhé."
Mấy lời này khiến gã thiếu gia được cưng chiều từ nhỏ kia kinh ngạc, sau đó chuyển từ ngưỡng mộ sang tôn thờ Khương Nguyệt.
Giữa sự bắt nạt và ánh mắt khinh thường của mọi người, tôi lao đầu vào học như điên.
Nhưng không hiểu sao vẫn gặp đủ loại chuyện ngoài ý muốn nên mãi không thể rời khỏi lớp cá biệt.
Đến ngày phỏng vấn để xét tuyển thẳng vào đại học, mẹ tôi đã dậy sớm làm bữa sáng cho tôi và Khương Nguyệt.
Bà ấy biết rõ tôi bị dị ứng bơ đậu phộng nhưng vẫn bỏ nó vào đồ ăn.
Cũng không nói gì với tôi.
Bữa ăn còn chưa kết thúc, bỗng cổ họng tôi như bị thứ gì đó chặn lại, dần dần không thể thở nổi nữa.
"Mẹ, Tiểu Huỳnh hình như không khỏe, mẹ mau xem thử đi."
Khương Nguyệt ngồi đối diện tôi thấy vậy thì lo lắng mở miệng, tựa như đang quan tâm đến tôi.
Nhưng tôi lại thấy rõ ràng nụ cười hài lòng trong mắt chị ta.
Tôi mở miệng, nhưng gần như không có âm thanh nào phát ra: "Là chị..."
Là chị cố tình.
Chị sợ phải cạnh tranh với tôi trên cùng một sân khấu sao?
Thế nhưng những lời đó tôi không thể nào thốt lên nổi.
Tôi nghẹt thở, như chìm vào bóng tối vô tận.
Lúc tỉnh dậy đã thấy mình đang nằm trong phòng bệnh.
Ngoài cửa sổ trời đã chạng vạng tối.
Tôi đã bỏ lỡ cuộc phỏng vấn.
Mà Khương Nguyệt lại lần nữa đứng đầu cuộc phỏng vấn, và với số điểm cộng thêm mới giành được, chị ta đã trực tiếp được tuyển thẳng vào Thanh Hoa.
11
Từ khi biết được kết quả, Giang Xuyên rất vui mừng.
Gã còn mời cả trường uống Starbucks, cố ý chừa tôi ra.
“Đom đóm mà đòi so sánh với trăng à?”
"Đúng là có những kẻ sinh ra là để sống trong vũng bùn.”
Mọi người đều uống đồ mà gã mời, nên tất nhiên cũng nhao nhao hùa theo gã.
Tôi hỏi mẹ: “Mẹ biết con bị dị ứng đậu phộng hơn chục năm rồi. Tại sao hôm đó mẹ lại cho bơ đậu phộng vào mì?”
Bà ấy không dám nhìn vào mắt tôi, chỉ lầm bầm: “Tao bận quá nên quên mất.”
Bố tôi đập bàn mắng: “Không muốn thì tự đi mà nấu! Mày được chiều quen cái thói rồi đúng không?”
Còn ba tháng nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi quyết định chuyển ra ngoài ở riêng.
Tôi thuê một căn nhà nhỏ ở gần trường học.
Căn nhà ở vị trí khá vắng vẻ, tối nào học xong giờ tự học về tôi cũng phải run rẩy soi đèn về nhà.
Khoảng thời gian đó, tôi không nghĩ tới Khương Nguyệt nữa, chỉ liều mạng lao đầu vào giải đề.
Thức khuya đến mức rụng cả búi tóc.
Cuộc đời của tôi chỉ có một quan điểm, đó là không bao giờ bỏ cuộc khi gặp khó khăn.
Dù tư cách thi đấu bị mất thì vẫn còn suất xét tuyển thẳng.
Mà dù con đường xét tuyển thẳng có sụp đổ thì vẫn còn thi đại học.
Với những người bình thường như tôi mà nói, kết quả hơn mười năm trời khổ luyện đều định đoạt hết trên những tờ giấy thi mong manh kia.
Đêm trước ngày thi đại học, mẹ bất ngờ đến gặp tôi.
Bà ấy nói xin lỗi, còn nấu một bàn cơm thịnh soạn rồi vỗ vai tôi: “Tiểu Huỳnh, cố lên nhé.”
Nhưng tôi không dám ăn miếng nào.
Buổi tối trước khi đi ngủ, rõ ràng tôi đã kiểm tra đồng hồ báo thức trên điện thoại rất nhiều lần.
Nhưng khi thức dậy vào ngày hôm sau, chúng vẫn bị tắt một cách khó hiểu.
May mắn thay, đồng hồ sinh học suốt mấy năm trời chăm chỉ đã giúp tôi tỉnh dậy được vào lúc sáu giờ.
Tôi kiểm tra lại giấy dự thi và hộp bút rồi chuẩn bị đi bộ đến phòng thi cách nhà hai cây số.
Khi vừa rẽ vào một con đường vắng, bầu trời đột nhiên tối sầm lại.
Giây tiếp theo, tiếng động cơ gầm rú từ xa lao đến.
Một chiếc Ferrari phanh gấp, chắn ngang trước mặt tôi.
Tài xế mở cửa bước xuống, để lộ mái tóc đỏ rực, mỉm cười với tôi:
“Định đi thi hả?”
Lòng tôi như chìm xuống vực thẳm không đáy.
Tôi đưa đôi tay run rẩy của mình ra sau lưng, cố gắng lấy chiếc điện thoại di động trong cặp ra.
Vừa giả vờ bình tĩnh vừa nói: “Giang Xuyên, hôm nay cũng là ngày thi đại học của cậu đấy.”
“Đệt, thi đại học à.”
Gã cười khinh miệt: "Tao éo cần thi cũng vào được trường xịn, mày nghĩ tao giống mày chắc?"
Bụng dưới đột nhiên đau nhói, suy nghĩ của tôi đình trệ trong giây lát.
Lúc kịp phản ứng lại, tôi đã bị Giang Xuyên sút mạnh vào bụng dưới, cả người ngã mạnh xuống đất, điện thoại cũng văng ra ngoài.
Tôi cố gắng đứng dậy nhưng Giang Xuyên đã ngồi lên ghế lái, khởi động xe và tăng tốc chạy thẳng về phía tôi.
"Mày muốn thi đại học đến thế à? Được thôi.”
"Tao cán gãy chân mày, ráng mà bò đến trường đi thi nhé!"
12
Lốp xe Ferrari cán qua mắt cá chân tôi.
Dường như nghe được cả tiếng xương cốt nứt ra.
Dưới cơn đau đến nghẹn thở, tôi bấu chặt xuống đất, cố gắng bò từng chút một về phía trước, kéo theo vệt máu ngắt quãng trên mặt đất.
Sau lưng là tiếng cười ngạo mạn và ngông cuồng của Giang Xuyên.
"Bò thật luôn hả?"
"Ch ết tiệt, cmn trông mày như một con chó vậy."
…
Cuối cùng tôi cũng không thể tham dự kì thi đại học.
Trong thời gian nằm viện, có một mảnh xương gãy đã đâm thẳng vào chân tôi, đau đến mức tôi phải dùng thuốc giảm đau hàng ngày.
Nhưng tôi thậm chí còn không có quyền đòi lại công lý cho chính mình.
Do chưa thành niên nên những vấn đề này đều sẽ do người giám hộ của tôi quyết định.
Lúc tôi nằm viện, cảnh sát cũng tới hỏi chuyện.
Trước mặt họ, Giang Xuyên xin lỗi tôi, sau đó bố mẹ tôi lựa chọn nhận tiền hòa giải.
Tôi tựa người vào giường và bình tĩnh nhìn họ.
Mẹ tôi hẳn là cũng có chút áy náy, bà ấy không dám nhìn tôi, chỉ cúi đầu gọt táo:
"Đó là thiếu gia nhà họ Giang, trong nhà cậu ta nhiều mánh khóe lắm, nếu chống lại cậu ta sẽ chẳng có kết cục tốt lành gì. Hơn nữa, cậu ta và Nguyệt Nguyệt..."
Quả táo bị đưa đến tay tôi.
Tôi khàn giọng hỏi: “Vì sao trước đây mẹ không sinh mỗi chị ta ra thôi?”
“Bốp” một tiếng, quả táo bất ngờ bị bố tôi hất văng ra.
Bố chỉ vào mũi tôi và chửi: “Mày là cái loại mất dạy!”
"Mày đạo văn chẳng phải lần một lần hai gì. Bây giờ mày lại muốn bày trò gì tiếp trong kì thi đại học? Tao không gánh nổi tội cho mày đâu.”
Tôi biết.
Người nhà Giang Xuyên đã đến bàn bạc, họ nói có thể giúp bố tôi vươn lên vị trí mà suốt mười năm qua ông ta không thể với tới.
Tôi cũng biết kết quả thi đại học sẽ được công bố vào ngày hôm nay.
Khương Nguyệt sẽ là trạng nguyên toàn tỉnh.
Chai nước truyền dịch có chứa thành phần an thần.
Sau khi cha mẹ giận dữ rời đi, tôi chìm dần vào giấc ngủ sâu.
Đang lúc nửa tỉnh nửa mê thì có người mở cửa bước vào.
"Ai da, tội nghiệp quá."
Là giọng Khương Nguyệt, chị ta không hề che giấu ác ý và vui sướng khi thấy người gặp họa.
"Khó chịu lắm phải không? Tất cả những gì tao có được bây giờ ban đầu đều là của mày cả đấy."
“Dựa vào cái gì mà mày lại có hào quang nữ chính, tuổi nhỏ thành danh, làm gì cũng thuận buồm xuôi gió chứ?”
"Tao nhìn mà khó chịu, chỉ muốn kéo mày xuống thôi."
Tôi cố gắng mở to mắt nhưng toàn thân như bị một vật nặng đè xuống, đến cả ngón tay cũng không cử động được.
Mãi đến khi cánh cửa đóng lại, tiếng bước chân của Khương Nguyệt cũng xa dần.
13
Tối hôm đó, tôi mơ một giấc mơ.
Một giấc mơ rất kỳ lạ.
Tại đó, Khương Huỳnh là cô con gái duy nhất, không hề có chị em song sinh.
Từ nhỏ sự chăm chỉ của tôi đã luôn được tất cả mọi người tán dương.
Cũng nhanh chóng bộc lộ tài năng văn chương xuất sắc.
Chu Hoài hết lòng theo đuổi tôi, nhưng lúc đó tôi được bao nhiêu người tâng bốc, mến mộ nên đã không đồng ý hắn.
Sau khi đoạt giải nhất trong cuộc thi viết luận, tôi gặp được Giang Xuyên.
Nhưng vì tính tình gã quá bướng bỉnh và ngang ngược nên dù sau này gã chuyển trường để được gặp tôi, tôi vẫn nói với gã: “Đợi đến khi nào chúng ta ngang hàng với nhau đã”.
Giang Xuyên vẫn kiên trì theo sau tôi.
Cuối cùng tôi bị sự chung tình của gã làm cho cảm động.
Cuộc sống sau này đầy rẫy những thăng trầm.
Sau khi xây dựng đế chế kinh doanh của riêng mình, tôi đã viết một cuốn sách về hành trình của mình trong nhiều năm và giành được giải thưởng.
Cuốn sách kia mang tên là "Tuế Nguyệt".
…
Tôi bừng tỉnh giấc, phát hiện khắp người mình đều là mồ hôi lạnh.
Cảnh tượng trong giấc mơ chân thực đến mức như vừa tự mình trải qua vậy.
Chỉ cho đến khi nghe thấy giọng của Khương Nguyệt vang lên: "Tiểu Huỳnh."
Tôi mới ngước lên nhìn chị ta đang đứng bên cửa, trên người chị ta diện một bộ lễ phục lộng lẫy, trên mặt nở một nở nụ cười ngọt ngào.
"Mày có nhớ không? Hôm nay là sinh nhật của hai chúng ta."
“Bố nói để ăn mừng tao trở thành trạng nguyên, ông ấy đã gộp luôn tiệc sinh nhật với lễ chúc mừng lại làm một.”
"Thật đáng tiếc đó Tiểu Huỳnh, giờ mày không thể tới chung vui với tao được."
Ngoài phòng bệnh có tiếng người gõ cửa:
“Đi thôi, A Nguyệt, đừng ở lại lâu với một con chó không biết xấu hổ như nó.”
Là Giang Xuyên.
Nực cười thay, gã là kẻ cán gãy chân tôi, đã không chịu trách nhiệm lại còn khinh thường ngược lại tôi.
Đối với một thiếu gia cao ngạo như gã, cuộc đời của người bình thường chắc hẳn cũng như món đồ chơi có thể dễ dàng phá hủy.
Tôi rũ mi xuống, nghe Khương Nguyệt tỏ vẻ không đồng tình với gã: "Đừng nói vậy."
"Tiểu Huỳnh sẽ mãi là em gái tôi."
Tôi chợt mở miệng hỏi chị ta: “Cảm giác trộm hết mọi thứ của tôi thoải mái lắm sao?”
Chị ta sửng sốt nhìn tôi.
Một lúc lâu sau, Khương Nguyệt mới tức giận đáp trả: "Mày biết rồi thì sao?."
“Bây giờ tất cả mọi thứ của mày đã trở thành của tao rồi.”
Nói xong, có vẻ sợ tôi nói tiếp mấy lời khó nghe nên chị ta nhanh chóng xách váy rời đi.
Tôi nhìn căn phòng trống rỗng, nhếch môi cười giễu cợt.
“Tiếc là chị chỉ có thể ăn cắp những tác phẩm mà chị đã biết.”
Đầu óc của tôi, suy nghĩ của tôi, chúng va chạm cùng với linh cảm nghệ thuật, tạo nên tia lửa của những sáng tạo mà tôi chưa thể viết xuống.
Chỉ cần một cây bút, mọi thứ đều trở thành có thể.
Khương Nguyệt biết trước toàn bộ cốt truyện, chị ta tự cho rằng mình có thể kiểm soát được mọi thứ.
Nhưng đối với chị ta, thứ nguy hiểm nhất vẫn là những thứ mà chị ta không biết.
Còn với những kẻ đáng nhẽ thích tôi trong giấc mơ.
Bọn họ không phải đồ vật, họ có suy nghĩ của riêng mình.
Nếu đã bị Khương Nguyệt cướp đi chứng tỏ cũng không thuộc về tôi.
Tôi cố chịu đựng cơn đau dữ dội ở bắp chân và mắt cá chân rồi bước ra khỏi giường, từng bước một đi đến gần cửa sổ.
Trong vườn hoa tư nhân của bệnh viện, Khương Nguyệt mặc một bộ váy dạ hội màu bạc nạm kim cương, sóng bước bên cạnh Giang Xuyên.
Sau đó leo lên chiếc Ferrari đỏ đã nghiến lên bắp chân tôi đi tham dự bữa tiệc hoành tráng nhằm vinh danh chị ta.
Hẳn là chị ta đang cảm thấy hạnh phúc lắm.
"Nhưng... chị à."
Tôi tựa vào cửa kính, nhẹ giọng nói: “30 chưa phải là Tết, đừng vội đắc ý thế chứ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT