1
Khương Nguyệt chuyển đến trường tôi trong một ngày mưa xuân rả rích.
Lúc chị ta bước vào, lớp học đang ồn áo huyên náo bỗng trở nên tĩnh lặng.
"Tên tôi là Khương Nguyệt, là học sinh mới chuyển trường. Tôi cũng là… chị gái song sinh của bạn học Khương Huỳnh."
Nói xong, chị ta mỉm cười chờ đợi người khác hỏi mình điều mà mọi người đã từng thắc mắc vô số lần.
“Nhưng sao hai người trông chẳng giống nhau gì cả?”
"Đúng vậy, Khương Huỳnh nhìn rất bình thường, trông cậu đẹp hơn cậu ta rất nhiều!"
"Chậc chậc, sao song sinh mà khác nhau quá vậy..."
Lớp trưởng cố gắng nhớ lại, cuối cùng vỗ tay một cái:
"Giang Nguyệt, có phải cậu là tác giả cuốn "Tuế Nguyệt" vừa đoạt huy chương vàng văn học năm ngoái phải không?"
Khương Nguyệt duyên dáng gật đầu: “Đó là cuốn sách tôi viết năm mười ba tuổi.”
"Đỉnh thật đó."
Lớp trưởng liên tục khen ngợi chị ta, còn liếc nhìn tôi.
"Chẳng trách Khương Huỳnh viết văn giỏi như vậy, hẳn là cũng học từ chị gái phải không?
Tôi nắm chặt tay, không nói gì.
Cảm giác bất lực đột ngột xuất hiện như muốn nhấn chìm tôi.
Tôi không thể đếm được đây là lần thứ mấy.
Chỉ cần Khương Nguyệt xuất hiện, thể hiện một chút tài năng tuyệt vời của mình ra là tất cả những thành quả mà tôi cố gắng lắm mới đạt được đều sẽ bị gạt đi một cách nhẹ nhàng.
Từ nhỏ đến lớn đều đã như vậy.
2
Mặc dù là chị em song sinh nhưng ngoại hình của tôi và Khương Nguyệt từ nhỏ đã rất khác nhau.
Trong khi chị ta trắng trẻo mềm mại, tôi lại như con khỉ con đen đúa gầy guộc.
Lúc ba bốn tuổi, tôi còn đang mặc quần đùi áo ba lỗ đọc sách thiếu nhi trong sân thì chị ta đã bắt đầu nghiên cứu cách phối đồ, tỉ mỉ chăm sóc mái tóc dài của mình.
"Nếu bây giờ không chịu bảo vệ tóc thì sau này sớm muộn gì cũng sẽ bị hói mất."
Khương Nguyệt liếc nhìn tôi: “Muốn có nhan sắc thì phải biết chăm chút từ khi còn nhỏ”.
Chị ta giống như nữ chính trong tiểu thuyết.
Dù là thứ gì, chỉ cần chị ta muốn thì đều có thể giành lấy.
Còn tôi dù có nỗ lực như thế nào cũng không thể theo kịp cái bóng của chị gái mình.
Có đêm tôi ra ngoài rót nước, tình cờ nghe bố mẹ thì thầm trong phòng:
"Tại sao sinh ra cùng ngày mà khác nhau nhiều thế nhỉ, chẳng lẽ bị ôm nhầm?"
Tôi đứng sững ngoài cửa, như thể bị nuốt chửng bởi nỗi đau cùng sự bất lực đang dâng trào trong lòng.
Hồi học cấp 2, tôi có tham gia một cuộc thi viết luận và đạt giải nhì.
Hiếm khi cha mẹ khen ngợi tôi, lạnh nhạt với Khương Nguyệt.
Chị ta chỉ đứng một bên quan sát với nụ cười khinh thường.
Hai tháng sau, Khương Nguyệt xuất bản cuốn "Tuế nguyệt" và giành được giải thưởng.
Phóng viên đến tận nhà chúng tôi, Khương Nguyệt mỉm cười chấp nhận cuộc phỏng vấn.
Sau khi họ rời đi, chị ta nhướng mày, thản nhiên nhìn tôi.
"So với thiên phú thì mấy sự cố gắng của mày chẳng là cái thá gì cả.”
Khương Nguyệt sẽ không cho phép tôi hơn chị ta ở bất kỳ lĩnh vực nào.
Sau khi nhận ra điều này, tôi tốn rất nhiều công sức thuyết phục bố mẹ đồng ý cho tôi và chị ta học khác trường cấp 3.
Nhưng một năm sau, chị ta lại mò tới.
3
Tuần thứ hai sau khi Khương Nguyệt chuyển đến, trường tôi tổ chức thi hàng tháng.
Tôi cố gắng ngày đêm chăm chỉ ôn tập để giữ được hạng nhất, vậy mà cũng bị chị ta cướp mất.
Ngày có kết quả, dưới bảng thông báo chật ních người.
Mọi người xôn xao thảo luận.
"Hạng nhất Khương Nguyệt là ai thế? Thế mà còn giỏi hơn cả Khương Huỳnh nữa?"
"Thôi đi, Khương Huỳnh sao có thể bì được với Khương Nguyệt chứ?"
Một người khác biết chuyện liền cất giọng,
"Thiên phú với tích cách đều kém xa, cái đồ Khương Huỳnh kia từ bé đã không thể so nổi với chị gái cô ta rồi.”
Tôi đứng bên ngoài đám đông, lặng lẽ lắng nghe một lúc rồi quay đi.
Đúng lúc đụng phải Chu Hoài.
Hắn cười khẽ, dịu dàng nhìn tôi: "Em đi đâu vậy?"
"Về lớp học bài."
Chu Hoài liếc nhìn phía sau tôi liền hiểu: "Hạng nhất của em bị lấy mất à."
“...”
"Có phải là người chị gái luôn khiến em khó chịu không?"
Hắn nheo mắt, đưa tay chọc cho tôi mỉm cười: "Đừng khó chịu, cười lên nào, anh giúp em đối phó với cô ta."
Chu Hoài là bạn trai của tôi.
Dù bằng tuổi tôi nhưng hắn học vượt nên hơn tôi một lớp.
Thực ra ban đầu tôi không hề có ý định đồng ý lời tỏ tình của Chu Hoài.
Vì tôi nghĩ yêu đương sẽ ảnh hưởng đến việc học của tôi.
Ai ngờ hắn lại có thể dễ dàng giải được câu hỏi cuối đề khó nhằn đã khiến tôi trăn trở suốt giờ tự học.
Chu Hoài cầm lấy sách che mặt chúng tôi lại, híp mắt cười, nói với tôi:
"Thế nào? Hẹn hò với anh đi, em sẽ có ngay một vị gia sư miễn phí phục vụ tận tình 24/24 giờ."
"24 giờ?"
"Đúng."
Hắn thành thật gật đầu: “Chỉ cần em có thắc mắc, dù là nửa đêm anh ngủ rồi thì anh cũng sẽ bật dậy giải đáp cho em.”
Thật ra Chu Hoài và Khương Nguyệt đều là cùng một loại người.
Đều là thiên tài có thiên phú bẩm sinh.
Họ không cần bỏ ra nhiều nỗ lực cũng có thể đạt được kết quả ngoài tầm với của người khác.
Có lần tôi hỏi hắn vì sao lại thích tôi.
“Em cảm thấy mình chỉ là một người bình thường.”
Lúc đó Chu Hoài chống cằm trầm ngâm rồi nói: “Nhưng anh không thấy em tầm thường chút nào.”
"Em lúc nào cũng chăm chỉ nỗ lực, trông em lúc đó như đang tỏa sáng vậy."
Hồi cuối năm lớp mười.
Sau những giờ tự học buổi tối, tôi luôn là người ra về cuối cùng.
Chu Hoài nói rằng hắn đã âm thầm chú ý tôi từ rất lâu rồi.
Nhìn lại, từ thuở ấu thơ cho đến khi trưởng thành, dù là bố mẹ hay người thân xung quanh tôi đều chỉ chú ý đến mặt trăng mà thôi. (Ý chỉ Khương Nguyệt)
Dưới ánh hào quang thiên tài của chị ta, dù tôi có làm gì cũng chẳng được khen ngợi, thậm chí còn chẳng thèm quan tâm.
Nhưng Chu Hoài chính lại người duy nhất để ý đến tôi.
4
Tôi nói với Chu Hoài: “Chuyện thi cử là do em không giỏi bằng chị ta.”
"Anh không cần can thiệp vào đâu, em sẽ tự giải quyết."
Đại khái là những lời này nghe có vẻ vô tình, Chu Hoài rõ ràng có hơi không vui.
Nhưng theo bản năng, tôi không muốn hắn đến gần Khương Nguyệt.
Chị ta cứ như sở hữu một loại hào quang thần kỳ trên người vậy.
Giống như hào quang của nữ chính trong tiểu thuyết sảng văn.
Người người nhà nhà, dù có là ai thì chỉ cần tiếp xúc với Khương Nguyệt đều sẽ yêu mến chị ta.
Dù khó khăn đến nhường nào chị ta cũng có thể đạt được mục tiêu mình nhắm đến.
Nhớ lại mấy lời nói và hành động kỳ quái của chị ta lúc nhỏ.
Thậm chí tôi còn cảm thấy mình và chị ta vốn dĩ không cùng tuổi.
Tháng thứ hai sau khi Khương Nguyệt đến, bạn thân của tôi đã đứng về phía chị ta.
Cô ấy cau mày trách móc tôi: “Tôi thấy cậu ác ý quá rồi đó. Rõ ràng chị gái cậu là một người xuất sắc và lương thiện đến vậy mà.”
Mỗi khi có hoạt động gì, các bạn trong lớp đều vô thức tụ tập xung quanh Khương Nguyệt.
Và cũng tự nhiên mà cô lập tôi.
Chiều hôm nay, giáo viên ngữ văn bất ngờ gọi tôi vào văn phòng.
Cô ấy nghiêm túc hỏi tôi: “Khương Huỳnh, giữa em và chị gái có hiểu lầm gì sao?”
"Không có ạ."
"Nếu không thì tại sao em lại sao chép tác phẩm của em ấy?"
Ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống, bên tai như vang lên những tiếng ù ù khó chịu.
Một lúc lâu sau, tôi nuốt khan một cái, cuối cùng khó khăn mở miệng:
"Cô nói gì ạ?"
Cô giáo lấy ra hai bài văn và trải ra trước mặt tôi.
Một bài do tôi viết, bài còn lại do Khương Nguyệt viết.
Nội dung gần như giống hệt nhau.
Đây rõ ràng là do tôi gửi đến trước để tham gia cuộc thi viết luận quốc gia.
Đây là cuộc thi rất quan trọng, nếu có thể đạt được huy chương vàng thì sẽ được cộng thêm 30 điểm vào kỳ thi của một số trường đại học hàng đầu.
Làm sao tác phẩm tôi cân đo từng nét chữ câu văn, bỏ biết bao tâm huyết vào lại bị nói là đạo văn của Khương Nguyệt?
Tôi có chút khó khăn giật giật khóe môi: "Tại sao không thể là Khương Nguyệt chép của em?"
"Khương Huỳnh! Cô vẫn luôn nghĩ em là một học sinh khá giỏi, sao bây giờ lại học được thói nói dối thế?"
Cô giáo quát lớn,
“Chị gái em từ năm mười ba tuổi đã viết được một tác phẩm văn học, em nghĩ em ấy cần chép bài của em sao?”
“Em có biết em ấy còn nộp trước em vài ngày không?”
"Huống chi với trình độ hiện tại của em sao có thể viết được một tác phẩm với lối hành văn tinh tế và tao nhã như thế này được?!"
Tôi nhìn thấy sự thất vọng trong mắt cô giáo.
Chợt nhớ đến một tháng trước, chính cô ấy là người đã động viên tôi: “Cần cù bù thông minh”.
"Tài năng rất quan trọng, nhưng đối với một học sinh, sự chăm chỉ mới là điều đáng tin cậy nhất."
Đột nhiên tôi cảm thấy thế giới này vô cùng phi lý.
Cuối cùng cô giáo tuyên bố:
"Tôi sẽ trả lại bài viết của em. Về viết lại một bài khác nộp lên đây, hoặc đừng tham gia cuộc thi nữa."
5
Tôi nắm chặt tờ luận văn bước ra khỏi văn phòng.
Bên ngoài cửa, ánh mặt trời vẫn rực rỡ đến chói mắt.
Ở góc hành lang, Khương Nguyệt đang đứng đợi tôi.
Trên mặt chị ta mang theo nụ cười ôn hòa: "Tiểu Huỳnh."
Vì cái gì chứ?
Tôi phớt lờ chị ta, thẳng lưng bước về phía trước.
Lúc đi ngang qua nhau, chị ta bỗng hạ giọng nói với tôi: “Bỏ cuộc đi”.
"Cuộc thi này là điểm mấu chốt trong cốt truyện, tao nhất định phải giành được hạng nhất."
Tôi dừng lại, quay đầu nhìn vẻ mặt vẫn luôn bình tĩnh của chị ta.
"Tôi sẽ viết một bài hay hơn để giành lấy 30 điểm kia."
Khương Nguyệt mỉm cười.
Giọng điệu cực kỳ khinh thường: "Mày không có cơ hội đâu, Tiểu Huỳnh."
"Chúa luôn đứng về phía tao. Nếu mày không tin thì cứ chờ xem."
Suốt buổi sáng tôi nghe giảng chữ được chữ mất.
Đến tiết ngữ văn, giáo viên bắt đầu khen ngợi Khương Nguyệt, nói bài luận của chị ta rất xuất sắc.
Cô ấy còn nói thêm: “Tôi hy vọng một số học sinh có thể điều chỉnh tâm lý của mình, đừng vì ghen ghét người khác mà tự hủy hoại tương lai của bản thân.”
Cô giáo không nhắc tên ai cả.
Nhưng cả lớp lại nhìn về phía tôi.
Sự bối rối đến tận cùng nhanh chóng trào lên, nhưng tôi vẫn thẳng lưng và nhìn về phía trước như thường lệ.
Có người ngồi bàn trước còn lẩm bẩm.
"Con nhỏ này mặt dày quá."
Tính cách của tôi chưa bao giờ thuộc loại vui vẻ hòa đồng nhưng trước khi Khương Nguyệt đến, quan hệ giữa tôi và các bạn học cũng không tồi.
Khương Nguyệt chỉ ở đây có hai tháng đã dễ dàng cướp đi mọi thứ của tôi.
Tôi chợt thấy nhớ Chu Hoài.
Giờ khắc này tôi mới nhận ra tôi chỉ còn có hắn ở bên.
Nhưng......
Bình thường nếu không thể gặp nhau trực tiếp trong một đến hai tiết học, nhất định Chu Hoài sẽ điên cuồng gửi tin nhắn cho tôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT