Chờ đến lúc Nguyệt Phượng kịp bừng tỉnh, ta đã nhanh chân chạy trốn

Lúc hắn hạ lệnh truy tìm, cả cung Ngô Đồng đã không còn một chút tung tích nào của ta.

Nguyệt Phượng đoán ta đã chạy xuống núi.

Vừa hay hôm ấy cơn chấn động kia cũng truyền xuống chân núi.

Các trưởng lão của các môn phái khác đã có mặt để chờ lệnh.

Nguyệt Phượng nói, phải bắt sống.

Tất cả môn phái chia ra hành động, chỉ để tìm bắt một đệ tử cỏn con.

Cảnh tượng này hẳn là trăm năm khó gặp.

Nhưng tại sao Đạo Tôn lại tức giận đến vậy?

Đối với vấn đề này, mọi người đều bàn tán ầm ĩ.

Giả thuyết đáng tin cậy nhất là do ta đã đắc tội Đạo Tôn.

Trục xuất khỏi sư môn còn chưa đủ, Đạo Tôn muốn đích thân trừng phạt ta.

Nói như vậy… cũng không sai.

Trốn đông trốn tây mấy ngày, ta âm thầm lên một kế hoạch hoàn hảo.

Đầu tiên là cố ý để lại manh mối.

Mấy trưởng lão vừa đưa manh mối tới báo cáo, Nguyệt Phượng đã lập tức chạy đến.

Quả thật là muốn đích thân bắt người.

Vừa hay ta cũng có một phần quà dành cho hắn.

Nguyệt Phượng mang theo đám người, lần theo manh mối đến vùng ngoại ô.

Sau đó bắt gặp “th i th ể” của ta.

Th i th ể kia là thân xác lúc ta còn là “Thất đệ tử của Đạo Tôn”.

Nhan sắc phổ thông, không có một chút thu hút nào.

Trên người vẫn còn vô số vết thương phải chịu ở cung Ngô Đồng.

Trưởng lão tiến lên dò xét, nói: “Tôn thượng, nàng ta ch ế t rồi.”

“Không thể nào.”

“Thật sự đã ch ế t rồi, ch ế t do vết thương cũ chưa lành.”

“Không thể nào!” Vị Đạo Tôn cả ngày mặt lạnh đột nhiên cáu kỉnh, mặt mày đỏ bừng: “Nàng ấy đã chiếm được bản tôn rồi, sao có thể ch ế t chứ!”

Câu nói như tiếng sét đánh ngang tai

Các trưởng lão sửng sốt hồi lâu.

Nguyệt Phượng dứt khoát tự mình tiến lên kiểm tra th i th ể ta.

Đầu ngón tay hắn lướt qua xương quai xanh của “ta”, run rẩy một cái.

“Ta” vẫn còn đang mặc bộ hỉ phục đỏ hôm ấy.

Trên xương quai xanh vẫn còn dấu vết mà hắn quen thuộc.

“Là vết thương do linh hoa?”

Có trưởng lão nhìn thấy rõ bàn tay của ta, bất ngờ mà thốt lên.

“Lòng bàn tay Nha Linh có vết thương, hẳn là do lúc hái linh hoa. Loại hoa này hái xuống thì không còn tính công kích nữa, nhưng trong quá trình hái sẽ phóng ra sát thương vô cùng lớn.

Nguyệt Phượng nhắm mắt lại, bả vai hắn run rẩy.

Cuối cùng hắn cũng tin lời ta nói.

Đáng tiếc là ta đã “ch ế t” rồi.

Một chút vui sướng khẽ đảo quanh tim ta.

Ta giấu đi khí tức trốn vào trong đàn quạ, lạnh lùng quan sát mọi thứ.

Gương mặt Nguyệt Phượng khó phân biệt buồn vui, mãi một lúc lâu vẫn không nói gì, có trưởng lão thầm đoán hắn tức giận vì ta ch ế t quá dễ dàng.

Trưởng lão tự cho mình thông minh nói: “Tôn thượng, yêu nữ này ch ế t rồi cũng tốt, đỡ phiền tôn thượng tự mình ra tay.”

“Cút!”

Linh lực chấn động, Nguyệt Phượng trực tiếp khiến vị trưởng lão kia phun ra một ngụm máu.

Ngay sau đó, một cảnh tượng kỳ quái xuất hiện.

Phượng Hoàng vốn ưa sạch sẽ ôm lấy th i th ể bẩn thỉu của ta.

“Đô Đô… Vi sư sai rồi, sai thật rồi, con trở về đi mà, Đô Đô…”

Hắn gọi tên ta hết lần này đến lần khác.

Cuối cùng, hắn đã thực sự rơi nước mắt.

11

Không nói đến mấy vị trưởng lão bị dọa đến mức không dám thở mạnh.

Mà đến cả ta cũng bất ngờ.

Nguyệt Phượng khóc đến thương tâm, bầu trời cứ mãi u ám.

Mãi đến ba ngày sau, cuối cùng hắn cũng đem th i th ể của ta về cung Ngô Đồng.

Nghe nói còn lập bài vị.

“Mộ của thê tử Nha Linh.”

Nguyệt Phượng không thành thân với Mộ Sinh Sinh.

Ban đầu Mộ Sinh Sinh kiên quyết không thừa nhận những chuyện mình đã làm.

Sau đó bị Nguyệt Phượng cưỡng ép lục soát thần thức.

Từ trong ký ức của nàng ta, hắn tận mắt chứng kiến Lục đệ tử mà hắn hết mực thiên vị đã lừa gạt và đẩy ta xuống Vực trừ ma như thế nào.

Mỗi một chuyện Mộ Sinh Sinh làm với ta, hắn đều nhìn thấy hết.

Bị hắn cưỡng ép lục soát thần thức, hơn một nửa thần thức của Mộ Sinh Sinh bị tổn thương, gần như trở thành đồ vô dụng.

Nhưng Nguyệt Phượng không để nàng ta ch ế t.

Hắn treo Mộ Sinh Sinh chỉ còn một chút hơi tàn lên, mỗi ngày đều rút một chút linh lực và tu vi của nàng ta để chữa trị cho thân thể của ta.

Chuyện này còn tàn nhẫn hơn việc trực tiếp gi ế t ch ế t sư tỷ.

Mộ Sinh Sinh kêu la thảm thiết trong phòng giam, ngày ngày mắng chửi Nguyệt Phượng, sau đó lại cầu xin hắn mau mau gi ế t mình đi.

Nàng ta cứ như vậy mà bị tra tấn đến ch ế t.

Nghe nói trước khi tắt thở, Mộ Sinh Sinh lẩm bẩm:

“Đạo Tôn, ngươi xong đời rồi. Chỉ vì một con yêu mà dám phản bội tâm đạo của mình!”

Không ai biết chuyện này có phải sự thật hay không.

Dù sao tin tức truyền đi rất nhanh, đến cả người của Yêu giới cũng tụ tập nói chuyện đến say sưa.

Yêu tộc ai cũng không khỏi hiếu kì: “Đệ tử thân cận bên cạnh Đạo Tôn rốt cuộc có địa vị thế nào mà có thể mê muội ngài ấy đến vậy?”

“Ai mà biết…”

Ta cụp mắt, nghịch nghịch chén rượu trong tay, lặng im mà mỉm cười.

Đây đã là tháng thứ sáu của ta ở Yêu giới.

Khoảng cách giữa ta và kế hoạch đang ngày càng thu hẹp lại…

12

“Lại đi nghe chuyện của hắn”

Ta còn đang thất thần thì một nam tử lười biếng bước tới.

Sức mạnh cường đại xuất hiện khiến mọi người xung quanh vô thức hạ thấp giọng.

Ta nhếch môi: “Ma Tôn đại nhân ghen sao?”

Vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh: “Bây giờ chúng ta đang giả làm đạo lữ, ở bên ngoài cũng phải giữ thể diện.”

Ta nhúng đầu ngón tay vào ly rượu, chạm lên môi hắn: “Như thế này à?”

Hắn sững sờ, hất văng tay ta với vẻ mặt ghét bỏ.

“...Không cần thiết phải làm vậy.”

Ta cười haha.

Vọng Nguyệt là Ma Tôn.

Sau khi rời khỏi cung Ngô Đồng, ta tình cờ gặp được hắn.

Lúc biết ta thuộc tộc quạ đen, hắn đã rất ngạc nhiên.

Khi còn bé hắn từng được tộc quạ giúp đỡ, nhưng sau đó cả tộc quạ đen gần như bị xóa sổ hoàn toàn.

Ta cầu xin hắn xem xét ân tình khi xưa mà giúp ta báo thù.

Hắn đồng ý.

Thế là chúng ta giả làm đạo lữ của nhau, tiến vào Yêu giới.

Nơi này vẫn cứ nhơ bẩn đến khó chịu y như trước đây.

Nữ yêu cấp thấp vẫn bị bán buôn như một món hàng.

Bị lôi ra đánh đập ngay giữa đường.

Ở nơi này, nữ yêu không hề có một chút địa vị nào…

Nếu ta không giả làm đạo lữ của Vọng Nguyệt, không biết sẽ phải chịu kết cục thế nào.

Đi qua con đường cái ầm ĩ kia, Vọng Nguyệt hỏi: “Kẻ thù của ngươi là tứ đại hộ pháp trong cung của Yêu Vương?”

“Không sai, chính bọn chúng đồ sát cả tộc quạ đen.”

“Ừ, một mình ta có thể giết cả bốn tên.” Vọng Nguyệt cong môi cười một tiếng, “Đến lúc thành công, ngươi định báo đáp ta như thế nào đây?”

“Lấy thân báo đáp?”

Ta còn tưởng Vọng Nguyệt sẽ bày ra khuôn mặt ghét bỏ như lúc trước.

Ai ngờ hắn chỉ trầm ngâm một chút rồi cười nhẹ: “Ý kiến hay đấy.”

Ta không đáp lại hắn.

Đến bây giờ Vọng Nguyệt vẫn nghĩ ta chỉ muốn đòi lại công đạo cho toàn tộc.

Chứ không hề nghĩ thật ra mục tiêu của ta, là ngôi vị Yêu Vương kia.

Chỉ khi ta đứng trên đỉnh cao quyền lực, mới có thể thay đổi cái thế giới bất công này.

Trong lòng ta mải tính toán nên không để ý mà va vào người phía trước.

Người kia khoác áo choàng đen, mũ trùm che kín nửa khuôn mặt.

Nhưng chỉ cần nhìn chiếc cằm lộ ra bên ngoài của hắn cũng đủ khiến lòng ta run lên.

Bây giờ muốn chạy cũng không còn kịp nữa.

Nguyệt Phượng đã chậm rãi tháo mũ xuống.

13

Tại sao hắn lại ở đây?

Đường đường là Đạo Tôn sao lại chui lủi ở Yêu giới thế này?

Vô số nghi ngờ vụt qua trong đầu ta.

“Đô Đô.”

Nguyệt Phượng cất giọng khàn khàn: “Quả nhiên nàng ở đây… Ta tới đây để tìm nàng.”

Trong tay hắn là chiếc đèn lồng đang tỏa ra một thứ ánh sáng kì lạ.

Ta nháy mắt đã hiểu ra mọi chuyện.

Thứ đó là đèn Dẫn Hồn.

Trên thế gian chỉ có một ngọn, dùng để dò tìm hồn phách.

Đèn còn sáng thì người còn sống.

Lần theo ngọn đèn ấy, Nguyệt Phượng đuổi theo ta đến Yêu giới.

Ta nghiêng đầu một chút, khẽ nhíu mày: “Ngươi là ai?”

Nguyệt Phượng thấy vậy thì sửng sốt.

Thấy ta tỏ vẻ hoang mang, hắn không thể tin nổi mà hỏi: “Đô Đô, nàng không nhớ ta sao?”

“Ta không nhớ, cũng không quen ngươi.”

“Ta là phu quân của nàng.”

“...Ha.” Ta còn chưa lên tiếng thì Vọng Nguyệt đã bước lên trước, cất giọng chế nhạo: “Đạo Tôn nằm mơ à? Nha Linh là thê tử của ta.”

Nguyệt Phượng không chịu thua kém: “Bản tôn và Đô Đô đã sớm nên duyên kết làm đạo lữ rồi.”

“Nhưng nàng ấy có quen ngươi đâu.”

Ta nắm chặt tay Vọng Nguyệt, giả bộ sợ hãi: “Phu quân, kẻ này bị sao vậy?”

Sắc mặt Nguyệt Phượng lập tức tối sầm xuống, lửa Phượng Hoàng tấn công về phía Vọng Nguyệt.

Vọng Nguyệt cũng không chịu yếu thế.

Một người là Đạo Tôn, một người là Ma Tôn, hai người cứ vậy lao vào đánh nhau, đánh đến ch ết mới thôi.

Đường cái ở Yêu giới rất nhanh đã bị họ phá hỏng.

Thừa dịp hỗn loạn, ta giải cứu được một nhóm nữ yêu bị bắt làm nô lệ.

Sau đó phủi mông bỏ đi.

Bà đây không có hứng thú xem các người đánh nhau đâu.

Nửa ngày sau, Vọng Nguyệt mới về đến chỗ ta.

Nhưng ngoài hắn ra còn có thêm một cái đuôi nữa bám theo.

“Sao hắn cũng ở đây?” Ta thấp giọng hỏi Vọng Nguyệt.

Ma Tôn kiêu ngạo liếc mắt: “Tên Phượng Hoàng ch ế t tiệt kia nhất định muốn tới, không đuổi đi được.”

“Ngươi đánh thua hắn à?”

Vọng Nguyệt lập tức xù lông: “Ngang sức! Bọn ta ngang sức!”

“..... Được rồi, được rồi.”

Ma Tôn bị thương rồi, ta phải dốc lòng chữa trị cho hắn.

Nguyệt Phượng ở bên cạnh thấy vậy thì khó chịu: “Đô Đô, ta cũng bị thương.”

Ta tiện tay ném một bình thuốc qua.

Phượng Hoàng càng ấm ức: “Sao nàng không chữa trị cho ta?”

Ta bật cười: “Ngày ta bị giam lại, ngươi có chữa trị cho ta à? Không, ngươi chỉ quan tâm đến vết thương của sư tỷ thôi.”

Nguyệt Phượng không nói gì nữa.

14

Còn Vọng Nguyệt thì nhe răng cười khoái chí.

Hắn rất thích nhìn tâm trạng tên Phượng Hoàng kia tụt dốc.

“Bảo bối,” Hắn quay sang dịu dàng gọi ta: “Tối nay chúng ta song tu nhé?”

“Được thôi.” Ta cũng ngoan ngoãn mà phối hợp với hắn.

Sắc mặt Nguyệt Phượng càng khó coi hơn, vừa hối hận lại vừa tức giận, cuối cùng trở nên bất đắc dĩ.

“Đô Đô, ta biết mình sai rồi.”

Ta không để ý đến hắn.

Hắn cứ cúi đầu đứng đó, giống như một thiếu niên mắc lỗi.

Một lát sau, Vọng Nguyệt bị thuộc hạ bên Ma tộc gọi đi.

Chỉ còn lại ta với Nguyệt Phượng.

“Đô Đô” Hắn thận trọng nói: “Thật ra nàng nhớ hết tất cả.”

“Đúng vậy.”

Nhưng nhớ hết thì đã sao?

Ta thà quên còn hơn.

“Vừa rồi vì sao lại giả vờ không quen ta?”

“Vì ta thích.” Ta thờ ơ đáp, “Dù sao ta cũng không muốn nói chuyện với ngươi.”

Hơi thở của Nguyệt Phượng như ngừng lại: “Nàng chán ghét ta đến vậy sao?”

“Ừ.”

Ta trả lời thẳng thắn, không hề do dự chút nào.

Hốc mắt Nguyệt Phượng dần đỏ lên.

Nhưng nhìn kỹ lại, ta mới phát hiện vành mắt hắn đỏ không hẳn là do buồn bã.

Trong con ngươi hoàng kim rực rỡ của hắn, ấy thế mà lại có ánh đỏ sẫm…

Ta giật mình kinh sợ: “Sư phụ, ngươi dính vào tâm ma rồi.”

Nguyệt Phượng mừng rỡ: “Nàng chịu gọi ta là sư phụ sao?”

Ta nghiêm túc nhắc lại: “Ngươi nhập ma rồi.”

“Đã sớm nhập rồi, kể từ ngày nàng “ch ế t”.”

Không thể tưởng tượng nổi.

Một kẻ cao cao tại thượng như Nguyệt Phượng, lúc phát hiện ra mình nhập ma sẽ cảm thấy thế nào chứ?

Cho đến hiện tại, hắn cũng không thể loại bỏ tà khí.

Có thể thấy hắn đã phải trải qua những gì.

Ta lắc đầu thở dài: “Lời đồn vậy mà lại là sự thật, Đạo Tôn đã phản bội đạo tâm của mình.”

“Không.”

Nguyệt Phượng nhẹ nhàng nói: “Kể từ ngày rơi vào giấc mơ của nàng, tâm đạo của ta đã luôn là nàng rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play