05

Ta khoác trên mình tà áo làm bằng voan mỏng, dắt lấy tay Nguyệt Phượng.

“Sao tối nay nàng đến muộn thế?” Nguyệt Phượng nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của ta.

Ta dịu giọng làm nũng: "Thiếp bị thương rồi."

"Ở đâu vậy?" Giọng hắn trở nên nghiêm túc, "Để ta xem nào."

"Chàng sao thấy được chứ? Ở đây là trong mơ mà, chàng quên rồi sao?”

Nguyệt Phượng ôm chặt lấy ta: “Nếu ta có thể ở bên cạnh thì đã giúp nàng chữa trị vết thương rồi…”

Ta cười khẩy.

Ngươi ở bên cạnh ta nhưng đâu có làm vậy đâu.

Ba tháng trước, ta đã lẻn vào giấc mơ của Nguyệt Phượng.

Ta dùng gương mặt thật sự của mình, khác hẳn với gương mặt lúc ban ngày.

Hắn không nhận ra ta, cũng không thể phá vỡ được giấc mơ.

—Dựng giấc mơ vốn là năng lực từ huyết mạch của ta, đương nhiên ngay cả Đạo Tôn cũng không có cách nào.

Phượng Hoàng kiêu ngạo sạch sẽ, dù có là ai thì cũng không thể động vào thân thể của hắn.

Lúc ban đầu bị ta trêu chọc, hắn cứ như là Thánh Tử lù lù bất động.

Nhưng Thánh Tử thì cũng sẽ động tâm.

Ta đồng cảm với nỗi cô đơn và sự mỏi mệt của hắn, trở thành tri kỉ duy nhất bên cạnh Nguyệt Phượng ở trong lẫn ngoài giấc mơ.

Ngày Phượng Hoàng động tâm thực sự rất thú vị.

Ngày đó, lúc giấc mơ sắp tan biến, hắn bỗng nắm lấy tay ta.

Sự tiếp xúc da thịt đầy lạ lẫm khiến Nguyệt Phượng rùng mình, nhưng hắn vẫn không buông tay ta.

“Đô Đô”, hắn có chút ngượng ngùng, vành tai đỏ bừng khác hẳn thường ngày, “Nàng có nguyện ý đến cung Ngô Đồng không?”

Đô Đô là biệt danh của ta, bởi vì ta là một con quạ.

“Để làm gì?”

“Phượng Hoàng chúng ta chỉ chọn ở bên một người đến cuối đời, giờ ta vẫn chưa có đạo lữ, nàng có nguyện ý kết thành đạo lữ với ta không?”

Hắn dịu dàng nói tiếp: “Ta rất mạnh, nếu nàng chọn ta làm đạo lữ, tu vi của nàng sẽ tăng rất nhanh.”

Ta cố ý đùa hắn: “Ồ? Sao có thể tăng nhanh được? Thiếp không hiểu.”

Mặt Nguyệt Phượng càng đỏ hơn, hắn mím môi hồi lâu mới nhả được ra hai chữ: “Song, song tu…”

Hắn đã làm Đạo Tôn mấy trăm năm, nhưng lại chưa từng tiếp xúc với nữ giới.

Mấy thứ như này, hẳn là càng không hiểu.

Câu trả lời ban nãy chắc cũng đã lấy đi gần hết dũng khí trong đời của hắn.

Môi ta khẽ cong lên, đầu ngón tay khều nhẹ vào lòng bàn tay Nguyệt Phượng: “Chàng muốn song tu với thiếp sao?”

Hình như câu hỏi của ta có hơi thẳng thắn quá, hộ hấp của Nguyệt Phượng cứng lại, chậm rãi gật đầu.

“Được thôi”, Ta dứt khoát đồng ý, “Nếu chàng tìm được thiếp, thiếp sẽ theo chàng về cung Ngô Đồng.”

Ngày hôm sau, Nguyệt Phượng vừa tỉnh lại đã lập tức đi tìm người.

Thế nhưng hắn lại không thể nhớ nổi dáng vẻ của ta.

Dù sao năng lực dựng giấc mơ của ta cũng đi kèm với khả năng: Một khi rời khỏi giấc mơ sẽ không thể nào nhớ nổi gương mặt của ta.

Đến bây giờ hắn vẫn chưa tìm được ta.

Ai có thể ngờ Đạo Tôn cao cao tại thượng bất khả xâm phạm hàng đêm lại ở trong giấc mơ đắm chìm trong thứ tình yêu không có được chứ?

Vuốt ve an ủi nửa ngày trời, ta đẩy Nguyệt Phượng ra.

“Thiếp phải đi rồi.”

“Nhanh vậy sao?” Hắn vội vàng đưa tay ra, song chỉ bắt được tà áo mỏng như làn khói của ta.

“Đô Đô, nàng đến cung Ngô Đồng được không?”

Ta chăm chú nhìn vào đôi mắt hắn, bỗng nhiên cười một tiếng.

“Nếu như nói—”

“Thiếp vốn ở cung Ngô Đồng thì sao?”

06

Cung Ngô Đồng chỉ có hai nữ tử.

Nếu không phải ta thì chính là Mộ Sinh Sinh.

Ngày hôm sau, Nguyệt Phượng đột nhiên muốn gặp ta.

Ta còn tưởng hắn nghi ngờ thân phận mình, ai dè chỉ muốn lôi ta đến để tra hỏi.

Bởi vì mới sáng sớm Mộ Sinh Sinh đã tìm hắn cáo trạng, nói ta dùng yêu khí đẩy nàng ta vào chỗ ch ế t.

Trong thế giới của Đạo Tôn, dùng yêu khi làm hại đồng môn chính là tội ch ế t.

Ta quỳ trên mặt đất, nhìn bóng dáng không thể với tới ở phía trên kia.

“Nha Linh, ngươi có biết tội của mình không?”

“Đồ nhi có tội gì?”

“Ngươi hết lần này đến lần khác xuống tay hãm hại đồng môn, bản tôn có nói sai không?”

Ta cười yếu ớt, xòe bàn tay ra: “Linh hoa là do đồ nhi hái, sư tỷ thừa dịp lại đẩy con xuống Vực trừ ma, ban đêm cũng là sư tỷ tìm đến hãm hại con. Tất cả những gì đồ nhi làm chỉ là để tự vệ thôi.”

Sắc mặt Mộ Sinh Sinh tái nhợt: “Ngươi nói láo! Sư phụ, người xem này, trên tay con cũng có vết sẹo do linh hoa để lại!”

Ta không nhìn sư tỷ, chỉ chờ quyết định của Nguyệt Phượng.

Không khí yên tĩnh được đôi chút.

Nguyệt Phượng cất giọng: “Tiểu Lục không phải người như vậy.”

Tiểu Lục chính là chỉ Mộ Sinh Sinh, vì trong hàng ngũ đệ tử nàng ta xếp thứ sáu.

Nhưng Nguyệt Phượng chưa bao giờ gọi ta một tiếng tiểu Thất.

Mộ Sinh Sinh đắc ý.

Ta ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về phía Nguyệt Phượng.

“Sư phụ, người nói như vậy thực sự không cảm thấy một chút áy náy nào sao?”

“Sư phụ, ai đúng ai sai, người thực sự không biết sao?”

“Người cái gì cũng hiểu, chỉ tiếc rằng ta là yêu.”

“Sư phụ, người sai không phải ta, mà là người. Người thương thiên hạ, thương sư huynh sư tỷ, chỉ không thương ta mà thôi.”

Trên bảo tọa, linh lực khe khẽ rung động.

Mộ Sinh Sinh thét lên: “Làm càn! Ngươi dám làm nhiễu loạn đạo tâm của sư phụ, tội càng thêm nặng—”

“Im lặng.”

Nàng ta còn chưa nói xong đã bị Nguyệt Phượng quát cho ngậm miệng.

Mộ Sinh Sinh vô cùng ấm ức.

Nguyệt Phượng không nói tiếp, cung Ngô Đồng chìm trong sự tĩnh lặng dài dằng dặc.

Nhưng sư phụ vẫn nhìn thẳng về phía ta, giống như đang nhìn một bóng hình khác.

Không biết đã qua bao lâu, hắn thu tầm mắt lại, chậm rãi đưa tay lên.

“Tiểu Lục, con qua đây.”

Mộ Sinh Sinh theo phản xạ bay thẳng đến bên cạnh hắn.

Phải biết rằng, từ trước đến nay sư phụ chưa bao giờ cho người khác đụng vào, dù là một sợi tóc cũng không được.

Sư tỷ xấu hổ đưa tay ra, đầu ngón tay vừa chạm vào Nguyệt Phượng đã bị lớp linh lực cường đại đẩy ra.

— Nếu có người đụng phải Nguyệt Phượng, linh lực trên người hắn sẽ phản xạ có điều kiện với kẻ đó.

“Không phải con?” Hắn có chút thất vọng.

Ta biết sư phụ đang nghĩ gì.

Hắn đang thử xem ai mới là nữ nhân trong giấc mơ.

Bằng cách để người kia đụng vào mình.

Bây giờ, chỉ cần Nguyệt Phượng chạm vào ta—

Chân tướng sẽ bị bại lộ.

07

Sau khi rời khỏi đại sảnh, ta nhẹ nhàng thở hắt ra.

Ban nãy ngay khi Nguyệt Phượng vừa chuẩn bị chạm vào ta.

Ta liền co rúm người lại, nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

“Sư phụ muốn đồ nhi phải ch ế t sao? Cơ thể của đồ nhi bây giờ giờ không thể cản được linh lực của người đâu, có khả năng tan thành bột mịn trong nháy mắt đấy ạ.”

Bàn tay của Nguyệt Phượng lập tức dừng lại.

“Thôi, ngươi về đi.”

Ta đoán hẳn trong lòng hắn đang thầm nghĩ: Không cần thử, không thể nào là nàng ta.

Làm sao người hắn say mê có thể là một con yêu được.

Vẫn là Mộ Sinh Sinh phù hợp hơn.

Nghĩ đến đây, ta nhếch môi cười khẩy.

Cứ hiểu lầm đi, hiểu lầm ta càng sâu càng tốt, vậy mới vui chứ.

Quả nhiên, bảy ngày sau Nguyệt Phượng đột nhiên tuyên bố muốn cùng Mộ Sinh Sinh kết thành đạo lữ.

Tin tức này nhanh chóng làm kinh động thiên hạ.

Phải biết Đạo Tôn giống như ánh trăng lạnh lẽo, như tuyết phủ ngàn năm, không hề dính dáng gì đến hai chứ “Phong Nguyệt”. (ý chỉ chuyện lứa đôi)

Không ngờ hắn cũng có ngày hôm nay.

Lúc ta nghe được tin này đã là tối hôm đó.

Cung Ngô Đồng hiếm lắm mới có ngày ồn ào náo động đến vậy.

Chỉ có chỗ của ta là vẫn vắng vẻ đìu hiu.

Đêm khuya, ta xuất hiện trong tẩm cung của Nguyệt Phượng.

Hắn mừng rỡ: “Đô Đô, không, cứ gọi nàng là Sinh Sinh đi. Không phải nàng nói tối nay sẽ không đến sao?”

Ta ngập ngừng: “Thiếp có nói vậy sao?”

“Buổi chiều lúc chữa trị cho nàng, chính miệng nàng đã nói vậy mà.”

Hiểu rồi.

Hẳn là Nguyệt Phượng đã ngả bài với Mộ Sinh Sinh.

Mà Mộ Sinh Sinh thế mà dám giả mạo ta.

Nói dối mình chính là Đô Đô.

08

Có lẽ Mộ Sinh Sinh đoán giấc mơ của sư phụ chỉ là tâm ma, là khốn cảnh mà thôi.

Cũng chẳng có nữ tử Đô Đô nào như vậy, khiến Nguyệt Phượng nhung nhớ không nguôi.

Nếu đã vậy thì nàng ta giả vờ thừa nhận một chút cũng có sao đâu?

Còn chuyện vì sao nàng ta và Độ Độ không giống nhau à?

Bịa đại vài lý do ra là được, dù sao Nguyệt Phượng cũng không nhớ rõ mặt Đô Đô.

Chẳng trách sư phụ lại vội vàng quyết định thành thân…

Hẳn là nghĩ mình đã tìm được nửa kia.

Giờ phút này, Nguyệt Phượng đang vẫy tay với ta: “Nàng tới vừa đúng lúc, ta dùng linh lực dệt cho nàng một bộ hỉ phục, có thích không?”

Đạo Tôn tự mình may hỉ phục cho ta, sao có thể không thích chứ?

Ta đề nghị mặc thử, Nguyệt Phượng vui vẻ đồng ý.

Vừa khoác bộ hỉ phục lên, linh lực giống như nhận chủ, dung hợp vào trong cơ thể ta.

Chữa trị từng vết thương một.

Nguyệt Phượng kinh ngạc nhìn ta: “Đẹp lắm.”

Ta mím môi cười: “Sư phụ có thích không?’

“Thích”. Hắn chậm rãi nói, “Ta thích Sinh Sinh nhất.”

“Là Đô Đô”.

“Thích Đô Đô nhất”.

“Ngoan nào, cho thiếp chạm vào cánh phượng của chàng”.

Nguyệt Phượng để lộ ra đôi cánh màu hoàng kim.

Càng sờ, lỗ tai hắn càng đỏ lên.

Ta bắt gặp sự chân thành tuôn trào trong mắt hắn, giống như chàng thiếu niên lần đầu biết yêu, thực sự có chút buồn cười.

Không chỉ buồn cười, còn thấy đáng thương nữa.

Cả hai đệ tử đều muốn lừa gạt hắn.

“Phu quân.”

Nguyệt Phượng khẽ run: “Nàng vừa gọi ta là gì?”

“Là phu quân.” Ta cười ngọt ngào, “Nếu như có một ngày thiếp lừa chàng, chàng sẽ làm gì thiếp?’

Nguyệt Phượng vẫn còn đang chìm đắm trong tiếng gọi ban nãy: “Ta sẽ đau buồn, nhưng sẽ không trách nàng.”

“Phu quân thật tốt.”

Ta ôm lấy mặt hắn, khẽ hôn vài cái.

Ánh mắt Nguyệt Phượng phủ một làn sóng ôn nhu, phẩy tay dựng một kết giới ngăn người khác quấy rầy.

Xung quanh rơi vào yên tĩnh.

Hỉ phục đỏ thẫm quấn lấy vạt áo vàng kim.

Sau một đêm không ngủ.

Rốt cuộc ta cũng trói được vầng trăng cao ngạo này bên mình.

09

“Đô Đô” Cái tên này khiến Nguyệt Phượng dịu dàng lưu luyến không thôi.

Sáng sớm, hắn nỉ non: “Đô Đô, gọi một tiếng phu quân cho ta nghe nữa đi.”

Ta nhìn hắn, bỗng nhiên bật cười.

“Sư phụ không muốn biết thiếp là ai sao?”

“Nàng là Sinh Sinh, là tiểu Lục của bản tôn.”

“Thật sao?”

Ta dùng đầu ngón tay lạnh ngắt sờ lên trán hắn, dịu dàng nói: “Sao sư phụ không tự mình xem thử đi?”

Nguyệt Phượng cuối cùng cũng cau mày.

Hắn linh cảm được chuyện gì đó, còn chưa kịp khoác áo ngoài, ta đã lấy ra một chiếc gương đồng.

“Sư phụ, nghe nói trên đầu Phượng Hoàng có ba sợi lông vũ màu hoàng kim, sau khi cùng đạo lữ giao hoan, sợi ở chính giữa sẽ chuyển sang màu bản mệnh của đạo lữ.”

Ta đung đưa đôi chân trắng nõn, nhẹ nhàng mỉm cười: “Đồ nhi muốn nhìn thử một chút, xem xem lông vũ của sư phụ sẽ biến thành màu gì.”

Phượng Hoàng khoe ra bộ lông hoàng kim.

Trong sắc vàng chói lọi rực rỡ ấy lại có một cọng lông quạ đen dựng thẳng đứng!

Vệt đen kia vô cùng đậm, khiến cả bộ lông hoàng kim như mất đi ánh hào quang.

Nguyệt Phượng quay người nhìn ta.

Sự dịu dàng đêm qua đã trôi sạch.

Hiện tại tâm trí hắn đang hết sức mờ mịt, mờ mịt đến độ không biết làm sao.

“Sư phụ, ta là tiểu Thất, là Nha Linh.”

“Đây mới là khuôn mặt thật của ta, rất đẹp đúng không?”

“Đến bây giờ, người ngươi thích đều là ta. Sư phụ à, cảm giác bị đồ đệ mình ghét nhất chà đạp là như thế nào vậy?”

Ta cười sảng khoái, cảm thấy mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Cánh quạ đen dang rộng.

Chúng không chỉ được chữa trị hoàn toàn mà còn phát ra ánh hoàng kim nhè nhẹ.

Là ánh sáng rực rỡ thuộc về Phượng Hoàng.

Nguyệt Phượng im lặng, sát khí cuồn cuộn đến mức khiến cả cung Ngô Đồng chấn động.

Bên ngoài có đám đệ tử tụ tập lại: ‘“Sư phụ, có chuyện gì vậy ạ?”

Hắn không đáp.

Một lúc lâu sau, Nguyệt Phượng hỏi ta: “Vì sao?”

“Chẳng vì sao cả.” Ta cười tủm tỉm, “Ta chỉ muốn thử với Phượng Hoàng mà thôi. Đừng hiểu lầm nhé sư phụ, ta không có thích người chút nào hết.”

Sát ý của Nguyệt Phượng càng mạnh hơn, uy lực đến mức khiến hơn nửa cung Ngô Đồng sụp đổ.

Thậm chí còn phá nát kết giới.

Giữa sự hỗn loạn ấy, các đệ tử khiếp sợ nhìn thấy—

Thứ nhất, ta đang ở trong phòng sư phụ.

Thứ hai, cả hai chúng ta đều không mặc quần áo chỉnh tề.

Mà thứ ba, lông vũ trên trán sư phụ là lông quạ, mà trên cánh của ta lại có linh lực của Phượng Hoàng.

Không cần nói cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play