Thư, số và lễ đối với Khương Lê mà nói thì cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Tuy học đường ở Đồng Hương không được hoa lệ như Minh Nghĩa Đường, nhưng cũng không hề tầm thường. Khương Lê cho rằng, học vấn không phụ thuộc vào gia cảnh, nhà quyền quý có phương pháp học hành cao quý, còn nhà bình dân cũng có cách học của riêng họ. Dù không có tiên sinh từ trong cung đến giảng dạy, nhưng dưới sự dạy dỗ tận tình của Tiết Hoài Viễn, nàng cũng không thua kém gì ai. Hơn thế nữa, Tiết Hoài Viễn còn luôn khuyến khích nàng nhìn ra thế giới rộng lớn bên ngoài, điều đó khiến cho tầm nhìn của nàng còn xa và rộng hơn cả nam nhi nữa.
Nếu không thì lúc nàng ở Yến Kinh kiếp trước, nàng đã không được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân không thôi mà còn là đệ nhất tài nữ nữa.
Việc suy nghĩ, đặt bút, viết, dường như tất cả đều là chuyện dễ dàng. Trở lại lần nữa, nàng đã không còn gánh nặng của một vị “phu nhân trạng nguyên” nữa, có lẽ vì đã trải qua cái chết mà lòng nàng cũng theo đó mà rộng mở hơn, nên lúc nàng đặt bút viết lại càng thêm thuận lợi. Giám khảo đi lại trong phòng, thấy nàng đặt bút như thần, không hề ngừng lại cũng phải trầm trồ ngạc nhiên.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, ba môn thi đã được hoàn thành, giám khảo thu bài xong xuôi, dặn dò thêm vài điều quan trọng rồi rời đi. Còn lại chỉ đợi năm ngày sau bảng kết quả sẽ được công bố.
Khương Lê bước ra khỏi Minh Nghĩa Đường, Khương Ấu Dao đã chạy đến từ xa, gọi: “Nhị tỷ, tỷ thấy thế nào?”
“Cũng tạm.” Khương Lê mỉm cười đáp.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT