Thời gian từ lúc rời khỏi Vãn Phượng Đường còn sớm hơn dự định của Khương Lê.
Đồng Nhi đang lo lắng không yên đi qua đi lại như một con thoi trước cổng viện Phương Phỉ, cô bé thấy Khương Lê và Bạch Tuyết trở về thì ngẩn ra: "Sao nhanh thế ạ?"
Khương Lê cười: "Đúng vậy, nhanh hơn ta tưởng."
Ban đầu nàng nghĩ rằng cuộc gặp này sẽ kéo dài rất lâu, không ngờ lại kết thúc nhanh chóng đến như vậy. Thứ nhất là vì Khương Lê nhận lỗi rất chân thành, thứ hai là việc cũng đã xảy ra rồi, không thể hủy bỏ vụ cá cược này được. Lão phu nhân và Khương Nguyên Bách cũng không nghĩ ra được cách nào hay, còn Quý Thục Nhiên và Khương Ấu Dao thì chỉ mong Khương Lê bẽ mặt. Chuyện này cứ thế mà được định đoạt.
Khương Nguyên Bách còn muốn tìm một tiên sinh dạy Khương Lê trong mấy ngày tới để nàng làm quen, tránh thua đến quá thảm, nhưng Khương Lê đã từ chối khéo. Nàng nói rằng trong thời gian ngắn ngủi như vậy thật khó mà tiến bộ, chi bằng dành thời gian để nghỉ ngơi.
Khương Nguyên Bách có lẽ đã nghĩ rằng con đường này không thông nên thở dài rồi rời đi, Khương Lê đoán ông ta đang đi nghĩ một cách khác.
Vào trong phòng, Đồng Nhi rót cho Khương Lê một chén trà nóng rồi nói: "Bất kể kết quả ra sao, dù cho cô nương có thua thì cũng là thua một cách đường đường chính chính, vẫn hơn những kẻ không dám đấu mà bỏ cuộc."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT