Một cơn mưa mùa hạ kéo dài suốt đêm, đến hôm sau thì trời mới tạnh, chăn đệm trong phòng đều bị ướt sũng.
Đồng Nhi đang phơi chăn, Khương Lê ngồi trong phòng, trên bàn bày một đống đế giày. Đây là công việc hàng ngày của nàng, mỗi ngày nàng đều phải khâu đủ năm mươi cái đế giày thì mới được một xâu tiền đồng. Tiền đồng ở trên núi không có tác dụng gì, Đồng Nhi cũng không thể xuống núi, bọn họ chỉ có thể chờ gã hàng rong lên núi rồi mua chút kẹo bánh từ gã.
Đó là niềm vui duy nhất của Khương Lê và Đồng Nhi.
Từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nàng có thể nhìn thấy Đồng Nhi đang đứng trên ghế phơi chăn, ở phía không xa thì có vài ni cô mặc áo xám đi ngang qua, bọn họ cũng chẳng thèm nhìn hai người một cái.
Các nàng cũng không thể sai khiến những ni cô đó, từ lúc Khương Lê phạm lỗi bị đưa đến đây, bên cạnh nàng chỉ có một mình Đồng Nhi. Đồng Nhi là nha hoàn do Diệp Trân Trân chọn cho Khương Lê, cô bé này vẫn luôn ở bên cạnh nàng.
Cô bé này còn có tính tình rất lớn, nhìn bóng lưng hai ni cô đang đi xa dần kia, nàng "phì" một tiếng rồi mắng: "Cái thứ gà mái không có lông!"
Khương Lê biết sáng nay Đồng Nhi đi xin một cái chăn khô nhưng bị bọn họ từ chối, trong lòng không thoải mái nên mới mắng vậy, nàng nghe mà không khỏi bật cười.
Chủ nhân thế nào thì tớ tớ thế ấy, Đồng Nhi ở đây sáu năm mà vẫn như vậy, có lẽ Khương nhị tiểu thư trước kia còn nóng nảy hơn thế nữa. Nghĩ cũng đúng, nếu không nóng nảy thì làm sao có thể làm ra cái chuyện tự tử vì phẫn uất được chứ.
Một người có tính tình nóng nảy như vậy, sau khi đẩy kế mẫu sẩy thai liệu có kêu oan không? Khương Lê nghĩ về những điều đã nghe từ miệng Đồng Nhi, rằng Khương nhị tiểu thư kiên quyết không chịu thừa nhận việc mình làm hại kế mẫu. Nếu thật sự là nàng làm, chắc chắn nàng sẽ thẳng thắn thừa nhận.
Nhưng giờ những chuyện này cũng không còn quan trọng nữa.
Đồng Nhi phơi chăn xong trở lại rồi ngồi xuống bên cạnh Khương Lê. Có lẽ là cô bé đã bị Khương Lê dọa sợ luôn rồi, nàng sợ Khương Lê lại nhảy xuống hồ tự vẫn nên mấy ngày nay luôn ở bên cạnh không rời nửa bước. Thấy Khương Lê ngẩn người, Đồng Nhi tự mình cầm đế giày lên khâu, Khương Lê nhìn những vết kim chằng chịt trên tay cô bé, nàng cướp lấy đế giày rồi ném đi: "Đừng làm nữa."
"Ơ?" Đồng Nhi ngạc nhiên: "Ba ngày nữa gã bán hàng rong sẽ đến, cô nương không muốn ăn kẹo mạch nha nữa ạ?"
Khương Lê lắc đầu hỏi ngược lại: "Em muốn ngồi ở đây cả đời, suốt ngày chỉ biết đợi kẹo mạch nha mỗi tháng thôi ư?"
"Tất nhiên là không muốn rồi ạ." Đồng Nhi đáp: "Nhưng hiện tại chúng ta không ra khỏi đây được mà."
Nói xong cô bé lại lẩm bẩm: "Trước đây cô nương đã gửi thư cho lão gia và lão phu nhân Diệp gia, sao mãi mà vẫn không có hồi âm nào cả." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Nhi xịu xuống: "Không lẽ bọn họ đã quên chúng ta rồi."
Khương Lê thở dài, đừng nói là gửi thư, chỉ sợ nhất cử nhất động của các nàng đều bị giám sát. Thông thường các tiểu thư phạm lỗi bị đưa vào từ đường, thường thì gia đình của họ sẽ gửi bạc để nhờ vả những người ở đây chăm sóc, nên bọn họ ở am ni cô cũng sẽ không đến nỗi bị đối xử tệ. Nhưng những ni cô ở đây rõ ràng là đang hành hạ các nàng, lúc Khương Lê bệnh nặng, thậm chí nàng còn không được mời thầy thuốc, chắc chắn là ý của những người ở Yến Kinh. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Còn là người nào thì không cần đoán cũng biết là kế mẫu của nàng rồi.
Nếu Khương Lê thực sự khiến bà ta sẩy thai, Quý Thục Nhiên chắc chắn sẽ không tha cho nàng. Nếu không phải Khương Lê khiến bà ta sẩy thai, Quý Thục Nhiên tự dựng lên vở kịch này thì mục đích của bà ta cũng chỉ có một, bà ta không muốn tha cho nàng.
Huống hồ hiện tại hôn sự của Khương Lê cũng bị cướp mất, nàng chẳng còn gì cả. Một gia đình ngoại tổ bị nàng cự tuyệt, chưa từng lui tới thân thiết gì? Một đích nữ bị bỏ rơi ở nơi này, dù có bị giết thì cũng không gây ra bất kỳ sóng gió gì.
Nhưng tại sao Quý Thục Nhiên lại không giết nàng? Khương Lê không nghĩ đây là do đối phương nhân từ, có lẽ là do nàng đối với kế mẫu, hoặc đối với Khương gia còn có giá trị nào đó. Không phải thường có chuyện này sao, nữ nhi bị coi là công cụ liên hôn, làm bàn đạp cho phụ thân và huynh trưởng thăng tiến giống như nhà của Thẩm Ngọc Dung vậy. Chỉ khác ở chỗ, Thẩm Ngọc Dung coi bản thân là công cụ liên hôn, coi Tiết Phương Phỉ là chướng ngại.
- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt -
Khương nhị tiểu thư khiến nàng nhớ đến chính mình, hai người bọn họ đều bị cướp mất mọi thứ, bị người khác chiếm đoạt đi tất cả nhưng lại không thể biện minh cho bản thân mình.
Đồng Nhi nhìn sắc mặt Khương Lê thay đổi, không khỏi rùng mình một cái.
Không biết tại sao, Đồng Nhi cảm thấy sau khi nhị tiểu thư tỉnh lại thì lạu trở nên khá kỳ lạ. Trước đây nhị tiểu thư vẫn luôn là một người thẳng thắn, nghĩ gì nói nấy, còn từng đánh nhau với ni cô trong am, dễ kích động, cũng dễ tức giận. Tất nhiên đây không phải lỗi của nhị tiểu thư mà là lỗi của những kẻ xấu xa kia.
Nhưng từ khi tỉnh lại, nhị tiểu thư lại chưa từng tức giận. Nàng trở nên dịu dàng, nói chuyện nhẹ nhàng khiến cho người ta không biết được nàng đang nghĩ gì. Mỗi khi nàng im lặng chìm vào suy tư, Đồng Nhi đều cảm thấy có chút sợ hãi.
Ngón tay Khương Lê vuốt ve chiếc đế giày được khâu xong, đường kim mũi chỉ rất tinh tế, tuy Đồng Nhi là một cô bé lắm lời nhưng tài may vá lại rất khéo léo.
Nàng phải tìm cách rời khỏi đây.
Tiết Phương Phỉ ở Yến Kinh chắc đã chết, nhưng công chúa Vĩnh Ninh và Thẩm Ngọc Dung đã dựng lên câu chuyện gì, nàng đều không biết. Nàng còn phải đi nhìn Tiết Chiêu một cái, còn phải tìm cách về Đồng Hương nữa. Tiết Hoài Viễn chết rồi, hai đứa hài tử của ông cũng chết rồi, ai sẽ lo lắng việc hậu sự cho ông? Nàng còn chưa gặp mặt Tiết Hoài Viễn lần cuối nữa.
Nàng phải rời khỏi đây, nhưng hiện tại ở Yến Kinh, khắp Yến Triều không có một ai nhớ đến Khương Lê này, một người không ai nhớ đến thì sẽ không có ai đưa nàng ra khỏi đây cả.
Nếu vậy thì nàng chỉ có thể tự mình rời khỏi đây.
Không ai nhớ đến thì nàng sẽ khiến cho mọi người nhớ đến, chuyện này cũng không phải chuyện gì khó khăn cả.
Khương Lê đột nhiên cười một tiếng.
Đồng Nhi bị tiếng cười của nàng làm cho giật mình rồi quay qua nhìn nàng, đây là lần đầu tiên trong suốt mấy ngày nay mà Khương Lê cười, không phải là một nụ cười lạnh hay cười khổ, mà là một nụ cười vui vẻ, thoải mái. Nụ cười ấy khiến khuôn mặt vàng vọt của nàng cũng muốn bừng sáng lên, rực rỡ như một bông hoa sớm mai.
"Đồng Nhi." Khương Lê hỏi: "Em từng nói sẽ có người bán hàng rong đi lên núi đúng không?"
"Đúng vậy ạ." Đồng Nhi đáp: "Gã hàng rong đấy họ Trương, mỗi năm vào ngày mùng mười tháng năm đều lên đây, chúng ta đã dặn gã rồi, nếu có bánh kẹo ngon thì gã sẽ mang lên cho chúng ta chọn trước."
Là nha hoàn của một gia đình giàu có, dù đã sa sút, dù chỉ có một xâu tiền đồng, nhưng cô bé nói chuyện vẫn rất khí thế.
"Có nhiều kẹo không?" Khương Lê hỏi.
"Nhiều lắm ạ." Đồng Nhi đáp: "Cô nương muốn ăn kẹo ư?"
Khương Lê mỉm cười: "Muốn chứ."
Đắng quá rồi, bởi vì quá đắng cay nên mới thèm ngọt. Những viên kẹo này không chỉ cho nàng vị ngọt mà còn có thể làm cho một số người cảm thấy chua xót.
Đồng Nhi hớn hở nói: "Cô nương muốn ăn kẹo thì tốt quá rồi, dạo trước chúng ta cũng đã dành dụm được khá nhiều tiền đồng, có thể đổi được mấy giỏ, cô nương muốn ăn bao nhiêu cũng được!"
Khương Lê nói: "Có phải gần đây là chùa Hạc Lâm phải không?"
Đồng Nhi ngơ ngác nhìn nàng rồi hỏi: "Cô nương muốn đi thắp hương sao ạ?"
"Không." Khương Lê nói: "Ta không tin Phật."
Đồng Nhi nghe mà không hiểu mô tê gì sất.
Nụ cười của Khương Lê lại càng dịu dàng hơn, nàng nói: "Phật thì có gì đáng để tin?"