Yến Kinh cuối cùng cũng bước vào giữa mùa đông.
Những bông tuyết bay lả tả trên bầu trời, từ những hạt nhỏ như muối dần biến thành những bông tuyết lớn như lông ngỗng. Từ đường lớn đến ngõ hẻm, chỉ qua một đêm, tuyết đã phủ dày khắp nơi. Ngàn dặm đóng băng, vạn dặm tuyết phủ, cả đất trời đều biến thành một màu trắng bạc. Thỉnh thoảng, có con chó vàng nhà ai không được buộc kỹ, chạy băng qua tuyết, để lại những dấu chân sâu như hình hoa mai.
Khương Lê đứng trong sân, nhìn những giọt băng lấp lánh treo dưới mái hiên, tựa như rèm châu trong tẩm cung của mỹ nhân chốn thâm cung. Sáng sớm, tuyết vẫn chưa ngừng rơi, Khương Lê khoác trên mình chiếc áo choàng trắng muốt, gần như hòa làm một với màu tuyết.
"Trời lạnh quá." Đồng Nhi dậy sớm đã bắt đầu quét tuyết trong sân. Chiếc thùng sắt để qua đêm trong sân đã hóa thành một khối băng, dựng đứng ở giữa sân.
Khương Lê ngước nhìn bầu trời, trong lòng dâng lên một cảm giác lo lắng. Đến mùa đông, vườn hoa của Khương gia chẳng còn lại mấy bông hoa, người làm vườn cũng vắng bóng. Khương Lê biết rằng Triệu Kha đã theo Cơ Hành đi làm một việc gì đó. Nàng không rõ việc này là gì, khi Cơ Hành rời Yến Kinh cũng chẳng nói với nàng, chỉ có Triệu Kha trước khi rời Khương phủ đã nhắc nhở nàng cẩn thận hơn trong những ngày tới.
Cơ Hành không nói với nàng, có lẽ vì việc này không đáng để nhắc đến, hoặc cũng có thể là chuyện trọng đại, hắn không muốn nàng phải lo lắng. Dù phần lớn sự việc trên đời đối với Cơ Hành đều không đáng bận tâm, nhưng lần này, Khương Lê lại nhạy bén nhận ra sự khác thường từ biểu hiện của Triệu Kha.
Có lẽ việc này quan trọng hơn nàng tưởng nhiều, đã mười mấy ngày trôi qua, Triệu Kha vẫn chưa trở lại Khương phủ, cũng không có tin tức gì từ Cơ Hành.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT