Không biết Khương Lê đã hát xong từ lúc nào, nàng chỉ cảm thấy Cơ Hành vẫn ôm nàng không hề nhúc nhích. Nàng định ngẩng đầu lên nhìn thì giọng nói của Cơ Hành từ trên đầu vang lên: "Đừng cử động, cứ như thế này."
Không hiểu sao, trong khoảnh khắc ấy, Khương Lê dường như cảm nhận được một chút cảm xúc khác lạ từ Cơ Hành, một Cơ Hành xa lạ, yếu đuối và hoang mang, vô vọng.
Vì vậy, nàng lặng lẽ không nhúc nhích.
Ánh nắng mùa thu không gay gắt như mùa hạ, nhẹ nhàng tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp, chậm rãi chiếu lên người họ. Thực ra, nàng nên đẩy Cơ Hành ra, nếu bị người hầu nhìn thấy, chẳng may có ai lắm lời thì sẽ rất phiền phức. Thế nhưng nàng lại không làm gì cả.
Lúc nàng cần giúp đỡ, Cơ Hành đã giúp nàng. Dù sự giúp đỡ đó có thể làm rối loạn kế hoạch của hắn, hắn cũng không hề toan tính. Nếu lúc này nàng còn tiếc rẻ một cái ôm, thì thật sự là vô ơn, hơn nữa, vòng tay của hắn không lạnh lẽo như nàng tưởng, Khương Lê cảm thấy rất thoải mái.
Một lúc lâu sau, lâu đến mức Khương Lê nghĩ rằng Cơ Hành đã ngủ thiếp đi, duy trì một tư thế quá lâu làm nàng cũng thấy mệt, đương lúc này Cơ Hành buông tay ra.
Hắn chăm chú nhìn Khương Lê, khóe môi khẽ nhếch lên, nói: "Cô gái nhỏ, nàng thật đáng yêu."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play