Khương Lê cùng Đồng Nhi đi ngang qua hai mẫu nữ Thẩm Như Vân.
Trên mặt nàng vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt như trước, dường như đã trở thành một chiếc mặt nạ tự nhiên. Nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể thấy được đường cong trên khóe miệng của nàng lại có phần lạnh lẽo.
Thẩm Như Vân và mẫu thân của nàng ta, quả nhiên đã đến.
Sau khi gả cho Thẩm Ngọc Dung, nàng đến Kinh thành. Bà mẫu của nàng không phải là người dễ chung sống, Thẩm Như Vân lại càng ích kỷ và tự cao. Phụ thân nàng, Tiết Hoài Viễn, yêu thương nữ nhi nên đã cố gắng chuẩn bị thêm nhiều của hồi môn cho nàng. Nhưng những của hồi môn đó đều bị lấy để trang trải cho Thẩm gia, còn quần áo và trang sức của nàng, nhiều thứ cũng bị Thẩm Như Vân chiếm đoạt với lý do "thích".
Nàng không phải là một thánh nhân, ở Tiết gia nàng là bảo bối được cưng chiều. Việc Thẩm Như Vân và bà mẫu khiến nàng khó chịu, khi đấy nàng vẫn còn là Tiết Phương Phỉ nên không biết che giấu sự khó chịu của mình với họ.
Mỗi khi như vậy thì Thẩm Ngọc Dung sẽ đứng ra kịp thời. Thẩm Ngọc Dung luôn nói rằng góa phụ và ấu muội của gã đã chịu đựng rất nhiều để có thể nuôi nấng gã trưởng thành, gã có được ngày hôm nay đều là nhờ công lao của họ, gã mong Tiết Phương Phỉ có thể đối xử tốt với họ. Tiết Phương Phỉ vốn là một người có lòng nhân hậu, nghĩ đến việc bọn họ phải chăm sóc Thẩm Ngọc Dung cũng không dễ dàng gì, nàng cũng cố gắng nhẫn nhịn.
Nhưng sự khoan dung lại không đổi lại được sự tôn trọng. Trong những tháng cuối đời, bà mẫu và Thẩm Như Vân vẫn chưa từng đến an ủi nàng. Đôi khi bọn họ còn đứng ngoài cửa, dùng một cái thanh âm mà nàng có thể nghe được mà nói chuyện với nhau, bọn họ bảo nàng làm ra chuyện đáng xấu hổ như vậy, sao còn chưa chết đi, còn muốn kéo theo cả nhà Thẩm gia bọn họ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT