Đêm đó, Khương Lê trở về Khương phủ khi trời còn chưa sáng hẳn. Đồng Nhi và Bạch Tuyết đã chờ nàng rất lâu, thấy lần đầu tiên nàng trở về muộn như vậy, trong lòng không khỏi lo lắng bất an. Đợi đến khi thấy Khương Lê bình an trở về, họ mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, cả hai liền nhanh chóng đưa nàng lên giường nghỉ ngơi, bảo nàng ngủ một giấc thật ngon.
Khương Lê ngủ một mạch đến tận trưa hôm sau mới tỉnh dậy. Khi nàng mở mắt, cảm thấy tinh thần vô cùng sảng khoái. Đồng Nhi và Bạch Tuyết kinh ngạc nhận ra, nụ cười của nàng dường như đã xua tan mọi u sầu trước đây, trở nên tươi sáng rạng rỡ lạ thường, khiến ai nhìn thấy cũng không khỏi mỉm cười theo.
Đồng Nhi nhớ lại lời Khương Lê nói đêm qua. Khi Khương Lê dùng bữa sau khi rửa mặt xong, Đồng Nhi hỏi: "Cô nương, khi nào chúng ta rời khỏi Yến Kinh?"
Tối qua, khi Khương Lê đến Quốc công phủ, nàng đã nói rằng mình đến để từ biệt Cơ Hành. Nếu đã định rời khỏi Yến Kinh, thì cần phải chuẩn bị trước mọi thứ. Tiệc mừng công có lẽ sẽ diễn ra không bao lâu nữa, nếu lúc đó Hoàng thượng ban hôn Khương Lê và Ân Chi Lê, mà nàng lại bỏ trốn thì sẽ liên lụy đến Khương gia, gánh lấy tội kháng chỉ. Vì thế, nếu chạy trốn sớm thì cũng tránh được việc liên lụy đến người khác.
"Không cần phải đi nữa." Khương Lê trả lời.
Bạch Tuyết và Đồng Nhi liếc mắt nhìn nhau, Bạch Tuyết nhanh chóng đoán ra có lẽ Cơ Hành đã thay đổi quyết định của Khương Lê. Bạch Tuyết nhìn Khương Lê, cẩn trọng hỏi: "Có phải Quốc công gia đã tìm ra cách rồi không?"
Trong đầu Khương Lê chợt hiện lên cảnh tượng tối qua khi hắn hôn nàng, và câu nói "Cô gái nhỏ, nàng có muốn gả cho ta không?" Mặt nàng bỗng chốc đỏ bừng lên, nàng cố gắng giữ bình tĩnh mà gật đầu, đáp: "Vậy nên, không cần phải đi nữa."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT