Bên ngoài, âm thanh náo động vẫn tiếp tục vang lên, xen lẫn là tiếng bước chân dồn dập của mọi người, chắc hẳn ai nấy đều đã ra khỏi nhà. Tiếng nói chuyện ồn ào lúc gần lúc xa, tiếng khóc của trẻ con và tiếng chó sủa cũng vang lên, tạo nên một khung cảnh hỗn loạn.
Giữa cảnh tượng đầy hoang mang ấy, Khương Lê ngồi trước cửa, đôi mắt sáng ngời phản chiếu ánh lửa trên bầu trời, dường như không hề có chút sợ hãi nào. Văn Nhân Dao nhìn nàng, đột nhiên bật cười. Khi không trêu đùa, hắn lại tỏ ra rất nghiêm túc: "Nhị tiểu thư quả thật không hề sợ hãi chút nào."
"So với những người dân tay không tấc sắt và các binh sĩ đang đối đầu ngoài cổng thành, thì quả thực không có gì đáng sợ cả." Khương Lê đáp.
"Gan dạ như ngươi, quả thật rất giống với A Hành." Văn Nhân Dao như nghĩ đến điều gì đó: "Khi hắn chẳng có gì trong tay, cũng không có chỗ dựa, hắn cũng gan dạ như vậy."
Khương Lê chỉ cười nhẹ, không đáp lại. Nàng không biết quá khứ của Cơ Hành ra sao, và hiện tại cũng chẳng có thời gian để nghe Văn Nhân Dao kể về những chuyện xưa cũ. Chỉ vì trên bầu trời, bất chợt có một đốm lửa hiệu vụt sáng rồi tắt ngay lập tức, khác hẳn với tiếng trống lệnh trước đó.
Ngay sau đó, tiếng người bên ngoài bỗng trở nên náo loạn hơn, tiếng khóc của phụ nữ và trẻ em càng lớn hơn.
Đúng lúc ấy, từ bên ngoài sân, bất ngờ có vài cây đuốc bị ném vào. Nhà cửa ở Hoàng Châu không lớn, đa số đều làm bằng gỗ, chỉ cần một tia lửa chạm vào là bốc cháy ngay. Triệu Kha lập tức lao lên, đánh bay vài cây đuốc, nhưng vẫn có một cây đuốc bén lửa, căn nhà gần như ngay lập tức bốc cháy dữ dội. Triệu Kha chửi thề một tiếng: "Chúng đã tẩm dầu, mau rời đi!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play