Mai Hương hiểu ý, Chương thái y còn định cầu xin, nhưng chỉ nghe công chúa Vĩnh Ninh cười nói: “Chương thái y đừng vội, uống xong chén trà rồi hãy đi, chỉ một chén trà thôi, phu nhân và nhi tử của ngươi sẽ không để ý đâu.”
Nghe vậy, cơ thể Chương thái y run lên, ánh mắt lập tức trở nên ảm đạm, ông ta không nói thêm gì nữa, lặng lẽ đi theo Mai Hương ra ngoài.
Trong điện lại trở về yên tĩnh.
Nụ cười trên mặt công chúa Vĩnh Ninh biến mất, mặc dù ả rất muốn giữ lại đứa trẻ này, nhưng lời của Mai Hương cũng đã đến tai ả, cứ tiếp tục thế này không phải là cách hay. Chuyện này có nên nói cho Thẩm Ngọc Dung biết không? E rằng không nên, nếu Thẩm Ngọc Dung biết, chắc chắn gã sẽ khuyên ả từ bỏ đứa trẻ này. Dạo này gã đã không ít lần nói rằng lúc này là thời điểm nhạy cảm, không được để người khác nắm được sơ hở, phải giữ khoảng cách. Nếu có đứa con, chẳng phải sẽ đưa sơ hở đó vào tay người khác sao?
Với ả, Thẩm Ngọc Dung luôn có cách, dù ả có kiên quyết đến đâu, cuối cùng cũng sẽ bị sự dịu dàng của gã làm cho lay động mà thuận theo ý gã. Nhưng lần này, công chúa Vĩnh Ninh nhất quyết không nghe theo ý Thẩm Ngọc Dung, ả phải giữ lại đứa trẻ này.
Phải nghĩ ra cách nào đó để công khai việc này, nhưng cũng có thể giữ lại đứa trẻ. Đứa trẻ này sinh ra không thể không có phụ thân, nó phải gọi Thẩm Ngọc Dung là phụ thân.
Công chúa Vĩnh Ninh đột nhiên có một ý nghĩ, đúng rồi, đứa trẻ này nhất định phải có phụ thân, và người phụ thân đó chỉ có thể là Thẩm Ngọc Dung. Chỉ cần trước khi người khác phát hiện ra, ả và Thẩm Ngọc Dung kết hôn, sau đó tìm một cái cớ nói là đứa trẻ sinh sớm, vậy chẳng phải có thể danh chính ngôn thuận giữ lại đứa trẻ này sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play