Trên đường trở về, Đồng Nhi gần như không thể kiềm chế được ý cười trên mặt.
Khương Lê chỉ biết lắc đầu, nói: “Đồng Nhi, cất nụ cười đó đi.”
“Chỉ cần nghĩ đến giọng điệu của người đó khi nói chuyện là nô tỳ lại muốn bật cười.” Đồng Nhi đáp: “Hắn ta còn tưởng rằng đã chém được một mớ tiền từ cô nương, trong lòng đắc ý không thôi. Nếu hắn biết mình đã bán một con Hãn Huyết Bảo Mã cho cô nương với giá năm trăm lượng bạc, chắc chắn sẽ hối hận không để đâu cho hết.”
Khương Lê mỉm cười: “Đông Thị là vậy, giao dịch xong, bạc trao tay, không ai có thể hối hận được. Nếu không có con mắt tinh tường, chẳng ai dám mua đồ lung tung cả.”
“Đúng, đúng vậy.” Đồng Nhi cười lớn: “Cô nương của chúng ta thật là tinh mắt!”
Nàng ấy thực sự rất đơn giản, cũng chẳng hỏi tại sao Khương Lê lại chắc chắn rằng con ngựa non đó là Hãn Huyết Bảo Mã. Chỉ cần Khương Lê nói đúng, nàng ấy tin ngay không chút nghi ngờ. Biết bao người đến Đông Thị mua đồ, cuối cùng đều lỗ vốn, nhất là những người mới đến lần đầu. Không ngờ rằng ngay lần đầu tiên Khương Lê đến đã tìm được một bảo vật quý hiếm.
“Đông Thị thật là một nơi tuyệt vời." Đồng Nhi hào hứng nói: "Sau này nếu có dịp, chúng ta lại đi nữa nhé!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play