Sau khi gặp Khương Ấu Dao và Khương Cảnh Duệ, Khương Lê đã dành khá nhiều thời gian để tìm hiểu mọi ngóc ngách trong Khương phủ.
Khương gia có cơ nghiệp lâu đời, phủ đệ cũng rất rộng lớn, nhưng Khương Lê lại có trí nhớ tốt. Hơn nữa, lúc nàng ở Đồng Hương, dù cho phủ của bọn họ nhỏ, nàng lại thích đi theo Khương Hoài Viễn ra ngoài xử lý công việc, nàng đã đi hết tất cả mọi ngõ ngách ở trong Đồng Hương, ở đâu cũng có dấu chân của nàng nên việc nhận đường đối với nàng cũng không phải là một việc khó khăn.
Những ngày tiếp theo, mọi việc diễn ra một cách yên bình đến bất ngờ. Ngoài việc mỗi ngày thấy Hương Xảo xu nịnh và Vân Song hay hất hàm sai khiến thì cũng chẳng có chuyện gì đặc biệt xảy ra. Điều kỳ lạ là, dù là Khương lão phu nhân, nhị phòng, hay là tam phòng, ngoài lần tình cờ gặp gỡ đó thì không có một ai chủ động đến tìm Khương Lê. Thậm chí đến cả phụ thân của nàng là Khương Nguyên Bách cũng không hề quan tâm đến nàng. Trong Khương gia, Khương Lê giống như một người không quan trọng, dường như việc bọn họ đưa nàng về phủ chỉ để lạnh nhạt nàng một thời gian rồi sau đó bọn họ sẽ hoàn toàn quên lãng nàng.
Không, thậm chí không cần đợi lâu thì ngay bây giờ nàng cũng đã bị lãng quên rồi.
Người khác không để ý đến nàng, Khương Lê cũng không cần phải ép mình vội vàng đến mặt nóng dán mông lạnh, nàng cứ coi như đây là chuyện không liên quan. Nàng không chủ động đến gặp lão phu nhân, ngày thường cũng cho Đồng Nhi mang thức ăn về viện Phương Phỉ rồi ăn một mình, coi như mắt không thấy thì lòng không phiền.
Tuy nhiên, mâu thuẫn không vì thế mà tự động biến mất, sự yên bình hiện tại chỉ là để chuẩn bị cho những cơn sóng gió sắp tới.
Sáng hôm ấy, sau khi tạnh mưa, không khí mát mẻ khác hẳn với cái nóng nực thường ngày. Sau khi ăn sáng, Khương Lê nói với Hương Xảo rằng nàng định đi ra ngoài một chuyến.
Vân Song đứng xa hơn một chút, không có chút động tĩnh nào nhưng vẫn dỏng tai lên lắng nghe Hương Xảo hỏi Khương Lê: “Nhị tiểu thư, sao đột nhiên ngài lại muốn ra ngoài vậy?”
“Ta đã về phủ được nửa tháng rồi, ngày nào cũng ở trong phủ đi đi lại lại như thế này thật sự rất buồn chán. Ta không biết mấy năm nay Yến Kinh thế nào nên ta cũng muốn ra ngoài đi dạo một chút.” Không đợi Hương Xảo nói gì thì nàng đã nói tiếp: “Hơn nữa, vài ngày nữa là lễ cập kê của tam muội rồi, ta không thể đi tay không đến đấy được.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT