Khương Lê bước vào.
Quý Thục Nhiên ngẩn người nhìn nàng. Hai ngày qua, ngoài những bà tử hung dữ kia, mụ không được gặp bất kỳ ai. Khương Nguyên Bách và Khương lão phu nhân thì không cần nói đến, Khương Ấu Dao và Khương Bính Cát cũng không thể gặp. Về phần các nha hoàn thân cận của mụ, có lẽ họ đều bị giam giữ. Quý Thục Nhiên không biết tình hình bên ngoài ra sao, mụ ở một mình suy nghĩ nhiều chuyện, nghĩ đến con đường thoát thân của mình, cũng nghĩ đến tình cảnh của Khương Lê.
Lúc đó rõ ràng Khương Lê bị ma quỷ ám ảnh. Dù bản thân lâm vào cảnh ngộ này, Quý Thục Nhiên vẫn thầm mong Khương Lê sẽ mãi bị quỷ ám, hoặc thậm chí bị quỷ hồn giết chết. Bây giờ Khương Lê xuất hiện, trong chốc lát, Quý Thục Nhiên tưởng mình nhìn thấy linh hồn của Khương Lê chứ không phải người sống.
Nhưng sau đó mụ thấy Khương Lê nhẹ nhàng dặn dò nha hoàn bên cạnh, mụ chỉ có thể thất vọng chấp nhận sự thật rằng Khương Lê vẫn chưa chết, trái lại, nhìn dáng vẻ hiện tại của nàng, có vẻ còn không bị ảnh hưởng gì.
Khương Lê bước vào phòng một mình, nha hoàn đều ở bên ngoài, cửa phòng được khép lại. Khương Lê cũng không thắp đèn, vì thế trong phòng ngoài ánh sáng của nến, chỉ có chiếc đèn lồng trắng trong tay nàng phát ra ánh sáng yếu ớt.
Quý Thục Nhiên cảm thấy lạnh hơn, nhưng trên mặt lại nở một nụ cười lạnh lùng: "Ngươi đến đây làm gì?"
"Ta đến xem ngươi." Khương Lê ngồi xuống cái ghế trước bàn, đặt đèn lồng xuống đất, nhìn Quý Thục Nhiên với ánh mắt bình thản, nhưng lời nói lại khiến mụ không thể bình tĩnh được, nàng nói: "Dù sao ngươi cũng đã sống ở Khương phủ nhiều năm, trước khi ngươi đi, ta nên đến gặp ngươi một lần."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play