Văn võ bá quan trong triều đứng đầy trong cung điện nguy nga tráng lệ, có người nàng xa lạ, có người nàng cũng quen thuộc. Có người từng là người đầu ấp tay gối thân mật nhất với mình, nay lại thành tử địch, có người từng là người xa lạ, nay thành người nhà có chung quan hệ huyết thống.
Hoàng đế Hồng Hiếu cao cao tại thượng, nhìn Chu Đức Chiêu rồi nói: “Chu ái khanh, bắt đầu đi.”
Chu Đức Chiêu đứng lên, cung kính đáp. Ra lệnh cho người phía sau, chỉ một lát sau, Phùng Dụ Đường mặc áo tù đã bị dẫn lên.
“Tội nhân Phùng Dụ Đường, trong thời gian làm huyện thừa Đồng Hương, lợi dụng quyền lực, khinh nam bá nữ, không việc ác nào không làm. Đã hãm hại huyện thừa tiền nhiệm là Tiết Hoài Viễn vào ngục. Tội của hắn có thể tru di, đã được ghi trong hồ sơ.” Ông nhìn Phùng Dụ Đường: “Phùng Dụ Đường, ngươi có biết tội không?”
So với trước đây khi làm huyện thừa Đồng Hương, bây giờ Phùng Dụ Đường giống như chó nhà có tang. Đầu tóc bù xù, gã cười lạnh một tiếng: “Tiểu dân biết tội, trong thời gian tiểu dân làm huyện thừa, quả thực có lợi dụng quyền lực, nhưng chuyện hãm hại Tiết Hoài Viễn lại là một điều vô căn cứ. Lúc đầu Tiết Hoài Viễn bị bắt vào tù vì tội tham ô tiền cứu trợ, chứng cứ xác thực, việc này không liên quan gì đến tiểu dân cả. Có thể nói là muốn thêm tội gì thì thêm, nhưng tội danh vu khống này, tiểu dân không nhận.”
“Ngông cuồng!” Chu Đức Chiêu quát: “Ở trên Kim Loan Điện, há có thể để ngươi ngụy biện!”
Phùng Dụ Đường vội quỳ xuống, liên tục nói không dám.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT