Trước Trường An Môn, tiếng trống kêu oan vang vọng khắp nơi.
Khương Lê đã buông dùi trống, dân chúng Đồng Hương tranh nhau tiến lên, như thể muốn xả hết mọi bất bình, khổ sở, ức chế bấy lâu nay, người sau đánh còn mạnh hơn người trước. Bình An bịt tai ngồi cạnh Đại Vân, cười khúc khích.
Trên mặt mỗi người đều mang nụ cười nhẹ nhõm, tràn đầy hy vọng.
Nụ cười này cũng lan truyền sang dân chúng Yến Kinh đang xem náo nhiệt, không biết tại sao, họ cũng sinh ra một chút hy vọng, mong rằng dân chúng Đồng Hương có thể thắng kiện, đạt được công lý mà họ mơ ước.
Trong xe tù, sắc mặt Phùng Dụ Đường tái nhợt. Đến mức này, gã ta đã không còn mong đợi điều kỳ diệu nào nữa. Gã biết công chúa Vĩnh Ninh sẽ không đến cứu gã, thậm chí còn có thể phái người đến diệt khẩu, có lẽ người diệt khẩu của ả cũng đang trên đường đến rồi. Công chúa còn dám giết Khương Lê thì gã là cái thá gì, cỏ rác cũng không bằng. Dù sao cũng chết, gã cũng không còn bận tâm nữa.
Rất nhanh, người của Hình Bộ nghe tin đi đến, Khương Lê trao đơn kiện cho họ, người của Hình Bộ đưa Phùng Dụ Đường tời đi, nói rằng ba ngày sau sẽ thẩm vấn, Hoàng đế sẽ đích thân giám sát.
Nghe thấy “Hoàng đế đích thân giám sát”, Khương Lê cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Dù Hoàng đế có thể không phải là người tốt, nhưng cũng không đến mức chú ý đến vụ án của Đồng Hương. Ngài coi trọng vụ này là vì có liên quan đến công chúa Vĩnh Ninh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT