Hai mươi ngày sau, đoàn xe ngựa của Diệp Minh Dục đã tới cổng thành Yến Kinh.
Dù tự xưng là người từng trải, đi khắp nơi nhiều năm, nhưng lần cuối Diệp Minh Dục tới Yến Kinh cũng đã từ rất lâu rồi. Bây giờ quay lại, cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc ập đến khiến người đàn ông to lớn này cũng phải lúng túng một chút.
Dân chúng Đồng Hương chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, chỉ riêng cổng thành Yến Kinh đã khiến họ chỉ trỏ trầm trồ. Bình An nắm tay Đại Vân, ngẩn ngơ nhìn tiểu tướng ở cổng thành - ở Đồng Hương, người giữ cổng đâu có mặc giáp oai phong như thế.
"Hóa ra đây là Yến Kinh." Đồ tể Trương cười ha hả, đột nhiên nhớ ra điều gì: "Năm đó, con gái của Tiết đại nhân cũng gả tới đây."
Khương Lê nhìn thoáng qua trong xe ngựa, nơi Tiết Hoài Viễn đã ngủ say, trong lòng nàng cảm thấy buồn bã.
Ngày xuất giá, Tiết Hoài Viễn từng dặn dò nàng, chỉ cần ông có cơ hội thì ông sẽ cùng Tiết Chiêu vào Yến Kinh thăm nàng. Nhưng Khương Lê biết rõ, Tiết Hoài Viễn bận trăm công nghìn việc, dù Đồng Hương nhỏ nhưng cũng có rất nhiều việc lớn nhỏ, Tiết Hoài Viễn muốn tìm thời gian thích hợp cũng không dễ dàng gì.
Quả nhiên, chưa đợi Tiết Hoài Viễn tới Yến Kinh, nàng và Tiết Chiêu đã gặp chuyện. Đến khi Tiết Hoài Viễn thực sự tới Yến Kinh, nàng đã không còn là Tiết Phương Phỉ nữa rồi, Tiết Hoài Viễn cũng mất đi trí nhớ, tương phùng mà lại chẳng nhận ra nhau.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT