Hôm sau, Khương Lê cùng Diệp Minh Dục và đoàn người Đồng Hương lên đường trở về Yến Kinh.
Nhờ số tiền và của cải mà Phùng Dụ Đường đã vơ vét được từ dân chúng, chi phí đi lại của bọn họ đều không thành vấn đề. Tuy nhiên, với số lượng người đông đảo như vậy, tất nhiên là hành trình cũng sẽ trở nên chậm hơn. Nhưng vì bọn họ khởi hành sớm nên cũng không có gì đáng lo ngại.
Người nhà họ Diệp lưu luyến chia tay Khương Lê, đặc biệt là Diệp lão phu nhân, bà đứng ở cổng thành nhìn theo bóng lưng của nàng cho đến khi không còn thấy nữa, mới chịu trở về cũng những người khác.
Trên xe ngựa, Tiết Hoài Viễn ngồi cùng Khương Lê, những ngày này, mọi người đã quen với việc Khương Lê chăm sóc cho Tiết Hoài Viễn một cách thân thiết như vậy. Sau khi được tắm rửa sạch sẽ, dù Tiết Hoài Viễn vẫn gầy gò, nhưng cũng đã khôi phục lại một chút vẻ thanh tú trước kia của ông. Thực ra, Tiết Hoài Viễn vốn không xấu, nếu không thì Tiết Phương Phỉ và Tiết Chiêu cũng không có dung mạo xuất chúng như vậy.
Khương Lê lấy nhiều bộ quần áo sạch sẽ từ nhà họ Diệp, cho người thay cho Tiết Hoài Viễn. Nếu không phải ông vẫn luôn hành xử như trẻ con, đôi lúc vẫn có thể thấy lại bóng dáng của ông ngày xưa.
Diệp Minh Dục rảnh rỗi cũng chui vào xe ngựa, lúc ấy Khương Lê đang kiên nhẫn dùng khăn lau sạch vụn điểm tâm trên người Tiết Hoài Viễn. Diệp Minh Dục nhìn một lúc, bỗng cảm thấy một sự nhầm lẫn kỳ quặc. Khương Lê và Tiết Hoài Viễn rõ ràng không có quan hệ gì, cũng không có điểm nào tương đồng về ngoại hình, nhưng không hiểu sao, có lẽ là do thần thái, hoặc cử chỉ mà ông cảm thấy giữa họ lại có chút giống nhau.
Trông họ, như một đôi cha con vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT