“A Li?”
A Thuận giật mình, kinh ngạc nhìn người kia, tại sao Tiết huyện thừa lại biết người đến là tiểu thư? Còn gọi một cách thân mật như vậy?
Khương Lê cũng sững sờ, nàng chậm rãi cúi đầu, nhẹ nhàng nhìn người trong vòng tay. Phụ thân… không mất trí sao? Một niềm vui sướng bùng lên trong lòng nàng.
Nhưng niềm vui đó nhanh chóng lụi tàn.
Tiết Hoài Viễn mở mắt, nhưng không nhìn nàng, ông nhìn vào tường đá, hoặc là vết bẩn trên đó. Ông vùng khỏi tay Khương Lê, nhanh chóng co lại vào góc, ôm chặt một nắm rơm dưới đất, như sợ có ai giành mất nó vậy, miệng thì vẫn luôn lẩm bẩm: “A Li… A Li…”
Mũi Khương Lê cay cay, nàng lại sắp rơi nước mắt. phụ thân nàng không tỉnh táo mà chỉ mãi gọi cái tên “A Li” chỉ vì cái tên này đã chiếm vị trí quan trọng trong cuộc đời ông, dù điên loạn nhưng ông vẫn gọi như vậy.
Nàng tự giễu, dù phụ thân không mất trí, nhưng nàng đứng trước ông bây giờ, ông cũng chưa chắc nhận ra nàng. Nàng đã không còn là “A Li” mà đã trở thành “Khương Lê” rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT