Ở phía bên kia, Phùng Dụ Đường mặc quan phục đến nha môn từ sáng sớm.
Đồng Hương mười mấy năm mới có tuyết rơi, lạnh đến mức gã hắt xì liên tục, lau mũi, gã sai vặt đưa lên một tách trà nóng. Phùng Dụ Đường ngồi tựa trên ghế, phàn nàn: “Trời lạnh thật.”
“Đúng vậy.” Gã sai vặt cười nói: “Đèn lồng trước cửa cũng bị gió thổi ngã luôn ạ.”
Phùng Dụ Đường nhìn ra ngoài hỏi: “Người đi ra ngoài đêm qua chưa về à?”
Gã sai vặt đáp: “Chưa về ạ.”
“Đúng là vô kỷ luật!” Phùng Dụ Đường giận dữ nói. Ba tên sát thủ của công chúa Vĩnh Ninh không coi gã ra gì, sai khiến người của gã mà không để gã nói một lời nào. Không còn cách nào khác, vì họ là người của công chúa Vĩnh Ninh. Hơn nữa, khi có vấn đề gì thì gã cũng phải dựa vào họ. Vì vậy mặc dù không hài lòng, gã cũng chỉ dám phàn nàn sau lưng.
Chắc là ba người đó đêm qua làm xong việc rồi dẫn người của gã đi đâu đó. Phùng Dụ Đường nghĩ bụng, gã không nghĩ rằng việc ám sát Khương Lê lại không thành công. Theo gã, người của công chúa Vĩnh Ninh có võ công cao cường, đối phó với một cô gái như Khương Lê thì dù Diệp Minh Dục có thể đánh trả nhưng rốt cuộc cũng không phải là sát thủ thực sự. Khương Lê chết trong tay họ là điều không thể nghi ngờ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT