"Phùng đại nhân là thần tiên hay tiểu quỷ, chắc ngài tự biết rõ chứ nhỉ."
Lời của Khương Lê vừa dứt, sắc mặt của Phùng Dụ Đường đã trở nên vô cùng khó coi. Ý tứ trong lời của Khương Lê, gã đương nhiên hiểu được. Khương Lê là thiên kim của thủ phụ, chủ nhân của gã là công chúa Vĩnh Ninh, khi Khương Lê và Vĩnh Ninh đối đầu, cả hai đều có gia tộc mạnh mẽ làm hậu thuẫn, còn gã chỉ là một huyện lệnh nhỏ nhoi, đây là sự thật không thể thay đổi. Dù sao đi nữa, nếu gã bị hy sinh thì cũng chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể.
Phùng Dụ Đường cảm thấy rất đau đầu, Khương Lê đến một cách bất ngờ, không để lại cho gã thời gian ứng phó. Tuy nhiên, qua vài lời ngắn ngủi, gã nhận ra Khương Lê không phải người dễ đối phó. Nàng rất có chủ kiến và không giống một thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi.
Thậm chí, nàng khiến gã cảm thấy có chút sợ hãi.
"Khương nhị tiểu thư, hạ quan." Phùng Dụ Đường cười gượng nói: "Hạ quan cũng chỉ là phụng mệnh hành sự, xin tiểu thư đừng làm khó dễ."
"Phụng mệnh?" Khương Lê cười: "Phùng đại nhân ở Đồng Hương nói một là một, nói hai là hai, không ai dám chống lại lệnh của ngài. Vụ án của huyện lệnh Tiết Hoài Viễn cũng do một tay ngài định đoạt, ngài chính là trời của Đồng Hương này. Ngài phụng mệnh ai thì cứ nói ra ta nghe thử xem, có lẽ là người mà ta còn quen biết ở Yến Kinh."
Trán Phùng Dụ Đường rịn ra mồ hôi lạnh, gã đương nhiên không thể nói ra tên công chúa Vĩnh Ninh được. Gã cười khổ: "Hạ quan đều làm theo quy định mà thôi, Khương nhị tiểu thư, hạ quan không hiểu rốt cuộc tiểu thư muốn làm gì. Nếu tiểu thư muốn hỏi về nhà họ Tiết thì hạ quan đã nói rõ rồi, giờ tiểu thư còn muốn thế nào nữa?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT