Khương Lê chưa bao giờ thấy một Tiết gia như thế này.
Khi Tiết Hoài Viễn làm huyện thừa, bổng lộc không nhiều, ông không như những huyện thừa trước mà tu sửa phủ đệ cao to, ông chỉ như mọi người dân thường. Căn nhà ba gian này vốn là của một vị chủ nhân muốn đi xa, vội bán đi với một cái giá rẻ mạt cho Tiết Hoài Viễn.
Nhà tuy cũ kỹ nhưng được cái dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng, cũng là một tổ ấm. Tiết Chiêu và Tiết Phương Phi lớn lên từ những đứa trẻ hồn nhiên, trở thành thiếu niên thiếu nữ trong căn nhà này.
Trong ký ức của nàng, nơi Tiết gia luôn có khói bếp mờ ảo, sinh động tràn đầy sức sống. Cửa nhà trồng những loài hoa dại không đáng tiền, nhưng cũng làm cho ngôi nhà thêm phần rực rỡ.
Tuy nhiên, Tiết gia trước mắt lại hoang tàn, giấy niêm phong của quan phủ nổi bật vô cùng, ngay cả trên tờ giấy niêm phong cũng phủ đầy bụi, cho thấy đã lâu không có ai tới nơi này rồi.
Một gia đình tốt đẹp như thế, nói tan là tan.
Diệp Minh Dục thấy Khương Lê đột nhiên rơi nước mắt, hoảng hốt hỏi: "A Lê, con sao vậy?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play