Thẩm Ngọc Dung đã vung tay tát nàng ta một cái.
Thẩm Như Vân bị đánh lệch cả người, suýt chút nữa cũng ngã quỵ. Nàng ta chỉ thấy đôi mắt Thẩm Ngọc Dung đỏ ngầu, bàn tay run rẩy, nhìn nàng ta với ánh mắt độc ác, gã nói: “Cẩn thận lời nói của ngươi.”
Thẩm Như Vân sợ đến nỗi không dám khóc.
Nàng ta biết đại ca mình thông minh, từ nhỏ đã học hành giỏi giang, các tiên sinh tư thục đều nói nhà họ Thẩm bọn họ sớm muộn gì cũng xuất hiện một trạng nguyên. Sau đó, quả nhiên Thẩm Ngọc Dung trở thành trạng nguyên.
Thẩm Ngọc Dung đối xử tốt với Thẩm mẫu và Thẩm Như Vân, nhưng nếu Thẩm Như Vân thật sự chọc giận gã, lúc gã nổi giận thì Thẩm Như Vân cũng phải kiêng dè. Không biết từ khi nào, có lẽ từ sau khi Tuyết Phương Phỉ chết, Thẩm Như Vân cảm thấy đại ca mình càng ngày càng trở nên âm u, ngày càng xa lạ. Như bây giờ, nàng ta thấy mà sợ hãi vô cùng, cũng không biết Thẩm Ngọc Dung sẽ làm gì.
Bên ngoài nghe thấy động tĩnh, Thẩm mẫu vội vã đẩy cửa bước vào. Vừa vào đã thấy Thẩm Như Vân ôm mặt, nước mắt lưng tròng, bà ta vội vàng bước đến gạt tay Thẩm Như Vân ra, nhìn thấy vết thương trên mặt nàng ta, bà ta lập tức nổi giận: “Ngọc Dung, sao con có thể đánh muội muội của mình!”
Thẩm Ngọc Dung thấy Thẩm mẫu đến, liền xoa xoa trán bất lực, nói: “Mẫu thân, người đừng can thiệp vào chuyện này.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play