Mỹ nữ ngốc nghếch

2


2 tuần


MỸ NỮ NGỐC NGHẾCH (2/2)
———
8.

Lúc tôi tắt đèn, Cố Niệm đột nhiên nằm lại gần tôi hơn.

Trên thực tế, tôi rất ít khi ngủ cùng người khác. Cố Niệm nằm gần đến mức tôi có thể ngửi thấy mùi sữa tắm thoang thoảng trên người em ấy.

Tôi bất giác rụt tay lại.

“Chị~”

“Hửm?”

“Chị thích kiểu người như thế nào?”

“À...vấn đề này——“ Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chị cũng không biết nữa.”

“Vậy... trước kia chị thật sự thích Tạ Minh Tự sao?" Cố Niệm có chút khẩn trương.

Nửa đêm đột nhiên nghe thấy tên bạn trai cũ, khóe miệng tôi giật giật.

“Chị không hề thích.” Nói xong, tôi không nhịn được thêm vào, “Đồ ngốc.”

“Phì…” Cố Niệm cười lớn, “Vậy tại sao chị lại đi cùng hắn ta?”

Tại sao tôi lại đi cùng với Tạ Minh Tự?

Nhớ lại đêm hôm ấy, khi đó cả bọn đã hơi say, chúng tôi chơi trò “Nói thật hay mạo hiểm”. Đến lượt của Tạ Minh Tự, anh ta bốc trúng “mạo hiểm” với yêu cầu là chọn một người trong số những người có mặt ở đó làm bạn gái.

Tạ Minh Tự say đến mức thản nhiên chỉ vào tôi.

Vì vậy, giữa tiếng reo hò, tôi, người cũng say khướt, đã trở thành “Bạn gái của Tạ Minh Tự.”

Sáng hôm sau, khi cơn say đã tan, tôi đã hỏi câu hỏi kinh điển muôn thuở: “Mối quan hệ hiện tại của chúng ta là gì?”

Bên kia đầu dây, Tạ Minh Tự suy nghĩ vài giây rồi trả lời: “Chả sao cả, cứ yêu đương thôi.”

Vậy nên tôi quay sang nói với Cố Niệm: “Nhặt từ thùng rác về.”

Lúc ấy tôi tưởng Cố Niệm sẽ cười nhạo mình nhưng không ngờ em ấy lại gật đầu mạnh mẽ: “Đúng, là nhặt từ thùng rác về. Sau này chị đừng nhặt bạn trai từ thùng rác nữa nha.”

Em ấy rúc trong chăn, ngước nhìn tôi. Hàng mi rung rinh như đôi cánh chim non đang vỗ mạnh tập bay.

“Giờ còn dạy chị nữa cơ! Em đúng là ngốc.”

Tôi đang nói đùa, nhưng Cố Niệm lại nghiêm túc, không hề mỉm cười.

Bỗng nhiên, em ấy hỏi: “Phải là…bạn trai mới được sao?”

9.

Quá trình quay phim đã gần kết thúc, tôi nhận thấy Bạch Gia Dịch đang dần trở nên nôn nóng.

Có lẽ anh ta tưởng rằng có thể nhanh chóng chinh phục được Cố Niệm, nhưng cuối cùng lại vấp phải rào cản.

Vào ngày 520, anh ta vênh váo ôm một bó hoa lớn bước vào phòng trang điểm, nhưng chỉ nhìn thấy tôi đang ngồi trên ghế nghiên cứu lớp trang điểm, chứ không thấy Cố Niệm.

“Niệm Niệm đâu?”

Tôi nhàn nhạt liếc nhìn anh ta: “Đừng gọi thân mật thế, cứ như anh và Cố Niệm thân lắm ấy.”

Nghe thấy lời tôi nói, vẻ mặt Bạch Gia Dịch lộ ra sự không hài lòng, anh ta thậm chí còn không thèm che giấu.

Anh ta tiến đến trước mặt tôi, nói với giọng cảnh cáo: “Trì Vi Nguyệt, lo cho bản thân mình trước đi!”

“Anh đang làm gì vậy?! Sao anh sáp lại gần chị Tiểu Trì thế kia!!”

Tiếng hét bất ngờ của Cố Niệm khiến cả tôi và Bạch Gia Dịch đều giật mình. Chúng tôi cùng lúc ngẩng đầu nhìn lên, thấy Cố Niệm đang đứng ở cửa.

Bạch Gia Dịch liền thay đổi sắc mặt, lập tức nở nụ cười ôn hòa, đi tới đưa bông hồng trên tay cho Cố Niệm.

“Niệm Niệm, 520_____”

Bạch Gia Dịch chưa kịp nói xong, tôi đã nhanh chóng giật lấy bó hoa hồng ném vào thùng rác.

Tôi đứng bên cạnh anh ta, liếc nhìn camera đặt trong góc, bình tĩnh nói: “Bạch Gia Dịch, đừng có lên cơn điên ở đây.”

10.

Tôi đã điều tra ra lai lịch của Bạch Gia Dịch.

Anh ta lăn lộn trong showbiz suốt ba năm, danh tiếng vẫn chẳng bằng tân binh mới vào nghề. Nhìn tuổi tác ngày một lớn, anh ta sốt ruột nên tìm phú bà bao nuôi.

Tôi nghe nói anh ta đã hơn ba mươi tuổi, đóng vài bộ phim truyền hình rồi nổi tiếng, bây giờ đã có nguồn lực, danh tiếng và tiền bạc nên muốn thoát khỏi sự kiểm soát của phú bà kia, nhưng vẫn chưa đủ khả năng.

Sau khi cân nhắc, anh ta chọn Cố Niệm - con gái duy nhất của một gia đình quyền thế, lại trong sáng đơn thuần. Mơ mộng hão huyền bám víu vào Cố Niệm. Muốn trèo lên cành cao, hóa thành phượng hoàng.

Ôi, thật kinh tởm.

“Nào, Niệm Niệm, lên cao hơn một chút, đến gần anh hơn một chút, à, phải, gần hơn một chút, gần hơn một chút.”

Tôi tỉnh táo lại và nhìn lên.

Cảnh hôn nhau?

Tôi cau mày, nhìn thấy Cố Niệm đứng ở đó không nhúc nhích, vẻ mặt lo lắng.

“Đạo diễn.” Tôi hỏi: “Chuyện này là sao?”

Ban đầu, đạo diễn hoàn toàn không để ý đến tôi. Sau này, thấy tôi thân thiết với Cố Niệm, thậm chí Cố Niệm còn rất nghe lời tôi, nên thái độ của ông ta đối với tôi mới dần dần tốt hơn.

“Đây là cảnh hôn mà. Không phải chúng tôi chỉ đang hướng dẫn nữ chính điều chỉnh trạng thái thôi sao?”

“Hôn thật luôn à?” Tôi thắc mắc hỏi.

Đạo diễn còn chưa kịp nói gì thì Bạch Gia Dịch đã vội vàng nói: “Tất nhiên phải hôn thật thì mới có thể để lại ấn tượng tốt nhất trong lòng khán giả.”

Nhìn bộ dạng đạo đức giả của anh ta, tôi cũng lười vạch trần, chỉ quay sang đạo diễn nói: “Tôi nhớ lúc đầu khi để Cố Niệm đóng vai nữ chính, chúng ta đã thỏa thuận trước rằng cảnh hôn sẽ sử dụng kỹ thuật, mượn góc quay cơ mà?”

“Cái này. . .” Đạo diễn có chút lúng túng, không cần nghĩ tôi cũng biết chắc chắn Bạch Gia Dịch đã hối lộ cho ông ta không ít tiền.

“Đạo diễn, ông vẫn nhất quyết không chịu sử dụng kĩ thuật, mượn góc quay để quay cảnh hôn đúng không?”

“Như Gia Dịch đã nói, việc này là để mang đến ấn tượng tốt hơn cho khán giả, bao gồm cả việc mang lại bầu không khí và cảm xúc, chúng ta…”

Tôi cũng lười nói thêm, trực tiếp bước tới nắm lấy tay Cố Niệm rồi rời đi.

“Niệm Niệm, đi thôi, chúng ta không quay nữa.”

Cố Niệm ban đầu còn hơi ngỡ ngàng, sau khi nhận ra thì lập tức đi theo tôi rời khỏi phim trường.

Trong lòng tôi bùng lên ngọn lửa giận dữ, mục đích đê tiện của Bạch Gia Dịch đã được phơi bày một cách trắng trợn như vậy sao?

Tiếng ồn ào của mọi người vang lên sau lưng, tôi kéo Cố Niệm bước đi với những sải chân dài, đi rất nhanh. Mãi cho đến khi đến bờ sông, làn gió mát lạnh thổi đến từ phía trước mới khiến tâm trạng bực bội trong lòng tôi dịu đi phần nào.

“Thật là một kẻ cặn bã!” Tôi không khỏi tức giận mắng: “Bọn họ chỉ thấy em là người dễ bắt nạt!”

Tôi quay lại nhìn Cố Niệm, em ấy ngoan ngoãn đứng bên cạnh tôi, hai tay chắp sau lưng. Khi ánh mắt hai chúng tôi chạm nhau, em ấy đột nhiên nở một nụ cười rạng rỡ.

Tôi không hiểu gì cả.

“Em cười gì vậy?”

Cố Niệm lắc đầu, nhưng nụ cười trên môi vẫn không hề tắt.

“Em biết chị là tốt nhất mà.”
Một cơ thể mềm mại bất chợt lao vào lòng tôi, đôi tay thon thả trắng ngần của Cố Niệm nhẹ nhàng ôm lấy eo tôi, cằm tựa lên vai tôi, tôi có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của em ấy phả qua gáy mình.

Tim tôi như lỡ một nhịp.

Bên tai là tiếng gió rít, dòng xe cộ như những khối màu mờ ảo lướt qua tầm mắt tôi. Tôi nhìn ra mặt sông, ngắm nhìn một con sóng vọt lên, rồi lại bị con sóng khác che phủ.

11.

Phim mới của Cố Niệm đã được phát sóng, nhận được vô số lời khen ngợi, độ hot thậm chí còn vượt qua phim trước của em ấy.

Nhưng Cố Niệm lại không hề vui vẻ.

Tôi tiến đến bên cạnh em ấy, nhìn những bình luận xuất hiện trên màn hình điện thoại.

[Ahhhhhhhhhhhh—Cố Niệm và Bạch Gia Dịch trông thật đẹp đôi, tôi phát điên mất!!!]

[Ngọt ch,ết mất! Ngọt ch,ết mất! Ngọt ch,ết mất! Ngọt ch,ết mất! Ngọt ch,ết mất!]

[Trời ơi! Có ai biết được mối quan hệ riêng tư giữa Cố Niệm và Bạch Gia Dịch không nhỉ?! Bộ phim này trông không giống như đang diễn chút nào!!]
Khuôn mặt Cố Niệm càng ngày càng tối sầm lại.

“Bạch Gia Dịch có nhiều nick ảo thật đấy.” Tôi đột nhiên nói.

Cố Niệm phản ứng một chút, sau đó thì cười lớn.

Em ấy quay người sang một bên, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai tôi, nhìn tôi nói:

“Chị, khoảng thời gian này chắc chị mệt lắm. Cảm ơn chị đã vất vả vì em.”

“Em mới là người vất vả.”

Tôi đưa tay nhẹ nhàng cuộn lấy một lọn tóc dài của em ấy, quấn quanh đầu ngón tay. Mái tóc đen tuyền mượt mà và óng ánh, xoã dài trên đùi tôi.

Thực ra tôi đang rất căng thẳng.

Không biết từ khi nào, mối quan hệ giữa tôi và Cố Niệm bắt đầu trở nên có chút khó nói.

“Chị ơi, tháng sau em sẽ ghi hình cho một chương trình thực tế.”

“Ừm, chị nhớ rồi.”

“Em… muốn chị đi với em.”

“Tất nhiên chị sẽ đi rồi, chị không nghỉ phép cũng không xin nghỉ việc mà.”

Cố Niệm đột nhiên đứng dậy, ánh mắt sáng lên, nghiêm túc nhìn tôi: “Không phải ý đó, ý em là... em muốn chị tham gia chương trình cùng em.”

12.

Đây là một chương trình thực tế về cuộc sống hàng ngày.

Khi nhìn thấy camera khắp nơi trong nhà, tôi thực sự cảm thấy không quen.

Lúc Cố Niệm đề xuất ý tưởng đó, phản ứng đầu tiên của tôi là từ chối, nhưng em ấy nhìn tôi với đôi mắt đỏ hoe nói rằng ban đầu tổ chương trình đã sắp xếp cho em ấy đi cùng Bạch Gia Dịch.

Thôi được rồi, tôi sẽ đi.

Đây là lần đầu tiên tôi xuất hiện trước ống kính.

Lần cuối cùng tên tôi được nhắc đến nhiều trên mạng là vì bức ảnh chụp chung với Cố Niệm.

Đứng trước ống kính, ban đầu tôi rất rụt rè.

“Chị, đừng căng thẳng, cứ thoải mái như bình thường tụi mình sống chung vậy thôi.” Cố Niệm nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, dùng đầu ngón tay mân mê lòng bàn tay tôi.

Nếu không có những phản hồi của khán giả sau khi chương trình này phát sóng, có lẽ tôi sẽ không nhận ra rằng mối quan hệ giữa tôi và Cố Niệm đã trở nên thân thiết và tự nhiên đến như vậy.

Cố Niệm rất thích nấu ăn, chúng tôi thường đi chợ mua nguyên liệu cùng nhau rồi về nhà nấu nướng.

Tôi thì hoàn toàn không biết nấu ăn, lần nào cũng chỉ đứng phụ giúp, nhưng Cố Niệm lại thích kéo tôi cùng nấu ăn với em ấy.

Lấy ra khỏi lò nướng những chiếc bánh trứng cháy đen, bưng lên một đĩa thịt kho tộ đen hơn than, đặt lên chiếc bàn được bày biện tinh tế còn có cả hoa hồng phủ sương trên đó, quả là —————— có phần kỳ cục.

Tôi và Cố Niệm mỗi người cắn một miếng.

Nhìn chằm chằm vào nhau trong năm giây.

Sau đó cả hai đều đi đến thùng rác để nôn.

Chúng tôi ôm lấy thùng rác, bụng đói, cười đến nỗi thở không ra hơi, cuối cùng vẫn là tôi lái xe chở Cố Niệm đi ăn.

Cũng có những lúc trời mưa, tôi và Cố Niệm chỉ quanh quẩn trong phòng, để thời gian trôi qua một cách vô vị.

Có lẽ tôi cũng đã quen với việc có camera xung quanh, nên bắt đầu trở nên tự nhiên hơn.

Tôi ngồi bên cửa sổ đọc sách, Cố Niệm thì gối đầu lên đùi tôi nhìn mưa rơi ngoài trời.

Những hạt mưa li ti phủ lên thế giới bên ngoài cửa sổ một lớp sương mờ, xám xịt, mọi thứ đều trở nên mờ ảo. Có lẽ chính vì vậy mà tôi mới cảm thấy đôi mắt của Cố Niệm sáng ngời hơn bao giờ hết.

Cố Niệm loay hoay trong bếp một hồi lâu, cuối cùng mang ra một cốc trà sữa. Em ấy cho tôi nếm thử trước, tôi gật đầu thật mạnh để biểu thị rằng nó rất ngon, sau đó em ấy vui vẻ nhấp tiếp ngụm thứ hai.

Có hai dấu môi chồng lên nhau trên thành cốc trong suốt, nhưng không ai trong chúng tôi để ý.

13.

Sau khi chương trình thực tế phát sóng, phản ứng của dư luận đã trực tiếp đẩy tôi lên top tìm kiếm, cái tên Trì Vi Nguyệt một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt của công chúng.

Lần này, một nhóm người đối đầu với CP Cố Niệm - Bạch Gia Dịch đã xuất hiện, từ khóa “Cố Niệm - Trì Vi Nguyệt” bỗng chốc lan truyền khắp các nền tảng mạng xã hội.

Từng chi tiết trong chương trình thực tế được cắt ghép lại, lồng ghép nhạc nền, so với cặp đôi Cố Niệm - Bạch Gia Dịch trong phim, sự tương tác giữa Cố Niệm và tôi trong chương trình lại toát lên vẻ tự nhiên và chân thực hơn rất nhiều, thậm chí có người còn bình luận rằng họ đã khóc khi xem nó.

“Hai người rốt cuộc có phải là một cặp không vậy? Hai người nói đi, nói đi!”

Hai CP Cố - Bạch và Cố - Trì bắt đầu tranh cãi gay gắt trên nhiều nền tảng khác nhau.

Nhìn chung thì, CP Cố - Bạch trông có vẻ yếu thế hơn.

Đêm đó tôi nhận được một cuộc gọi thì số lạ.

“Nguyệt Nguyệt, anh nhớ em.”

“Oẹ__”

Cố Niệm vừa mới đút một miếng bánh kem nhỏ vào miệng tôi, lo lắng hỏi: “Chị sao vậy?! Bánh ngon như này mà lại khó ăn vậy sao?”

Tôi lắc đầu, sau đó ra hiệu im lặng, Cố Niệm lập tức ngừng lại, tôi bật loa ngoài điện thoại lên.

“Alo? Nguyệt Nguyệt?”

Tôi hít một hơi thật sâu, cố nén lại cảm giác buồn nôn, hỏi:

“Có chuyện gì à?”

Nghe giọng nói lạnh nhạt của tôi, anh ta dường như do dự một chút, nhưng vẫn lập tức nhập vai.

“Nguyệt Nguyệt, dạo này em thế nào rồi?”

Giọng nói của Tạ Minh Tự vang lên, muỗng bánh kem mà Cố Niệm vừa xúc lên “Bụp” một tiếng rơi xuống đất.

“Thần kinh của anh ta có vấn đề gì không?” Cố Niệm vẻ mặt kinh ngạc, nói bằng khẩu hình miệng.

Tôi nhún vai, xem anh ta định bày trò gì.

“Có gì thì nói, có rắm thì thả, đừng có lèo nhèo với tôi.”

“Nguyệt Nguyệt, mới một thời gian không gặp, sao em lại lạnh nhạt với anh như vậy?”

Tôi trợn mắt: “Ai dạy anh gọi tôi là Nguyệt Nguyệt? Anh không tự thấy ghê tởm à? Còn nữa, tôi với anh từ trước đến giờ vẫn luôn thế này, đừng có nói như kiểu tôi từng đối xử tốt với anh lắm. Ngày nào cũng thay số điện thoại gọi cho tôi, không mệt à? Đúng là âm hồn bất tán.”

Tạ Minh Tự có lẽ không ngờ tôi lại quyết liệt như vậy, anh ta im lặng một lúc.

“À, tôi hiểu rồi.” Tôi bừng tỉnh, “Có phải là Bạch Gia Dịch sai anh làm chuyện này không?”

“C-Cái gì? Sao cô biết?” Tạ Minh Tự lo lắng.

Tôi cười lạnh: “Bạch Gia Dịch cho anh bao nhiêu? Anh ta nhờ anh làm gì? Nói thật cho tôi biết, tôi sẽ cho anh gấp đôi.”

Tạ Minh Tự do dự: “Thật sao?”

“Đương nhiên là thật! Anh cũng biết là hiện tại tôi không thiếu tiền.”

“Thôi được rồi.” Tạ Minh Tự bỗng nhiên vui vẻ, “Anh ta bảo tôi đến đây để tán tỉnh cô, khơi gợi chuyện cũ khiến cô cảm động, sau đó quay lại với tôi, anh ta sẽ lập tức theo đuổi Cố Niệm, thù lao là hai mươi vạn, xong việc sẽ có thêm.”

Tôi thực sự bị sốc khi nghe anh ta nói.

“Bạch Gia Dịch tin tưởng anh đến vậy sao? Anh cũng tự tin lắm hả mà dám nhận?” Tôi không biết nói gì hơn, “Cá mè một lứa, đứa này ngu hơn đứa kia.”

Nói xong tôi đang định cúp máy thì Tạ Minh Từ nhanh chóng ngăn lại: “Này này, cô còn chưa đưa tiền cho tôi đâu!”

“Nói anh ngu mà anh còn không tin.”

Ngay sau đó, tôi dứt khoát cúp máy.

14.

Lần này Cố Niệm thực sự tức giận

Em ấy vội vàng mở điện thoại như muốn gọi cho ai đó nên tôi đưa laptop của mình cho em ấy xem trước.

“Em muốn tìm cái này phải không?”

Tôi bấm vào thư mục có tên “Bạch Gia Dịch”, bên trong chứa rất nhiều tài liệu.

Nào là ảnh chụp màn hình những cuộc trò chuyện kinh tởm của anh ta, rồi bằng chứng cho thấy anh ta quấy rối Cố Niệm.

Cố Niệm giật mình, ngạc nhiên ngước nhìn tôi.

Sau khi giao tất cả những thứ này cho Cố Niệm, tôi mới nhận ra Cố Niệm không dễ bị bắt nạt xíu nào, chỉ là em ấy chưa ra tay mà thôi.

Vào lúc tám giờ tối ngày hôm sau, tất cả các thông tin phơi bày sự thật về Bạch Gia Dịch lần lượt được tung ra, cái sau còn sốc hơn cái trước, những hình ảnh độ phân giải cao đăng lên đầu trang chủ, trực tiếp đánh gục Bạch Gia Dịch.

[Diễn viên Bạch Gia Dịch nổi tiếng nhờ bán thân cho phú bà.]

[Bạch Gia Dịch thường xuyên quấy rối nữ diễn viên Cố Niệm trong quá trình quay phim]

[Lịch sử trò chuyện bẩn thỉu của nam diễn viên hàng đầu Bạch Gia Dịch bị rò rỉ]...

Tôi tình cờ bấm vào một bài viết ngắn nhưng lời lẽ lại vô cùng sắc bén, vạch trần sự bỉ ổi của Bạch Gia Dịch một cách rõ ràng logic.

Tất nhiên Cố Niệm cũng sẽ không bỏ qua cho Tạ Minh Tự.

Tôi không biết em ấy tìm thấy bản ghi cuộc trò chuyện giữa Tạ Minh Tự và Bạch Gia Dịch ở đâu ra. Trong đó có một đoạn tin nhắn:

[Cậu mau giả vờ quay lại với Trì Vi Nguyệt đi. Một ả đàn bà ngu ngốc thôi mà cậu cũng không làm gì được sao? Nhanh lên, nếu không sẽ trì hoãn việc tôi tán tỉnh Cố Niệm. Một khi bố mẹ cô ta qua đời, chẳng phải tất cả tài sản sẽ thuộc về chúng ta sao?]

Bạch Gia Dịch luôn được fan khen ngợi là một người “lịch sự”, “hiền lành” và “chăm chỉ”, hình ảnh mà anh ta xây dựng bấy lâu nay, bây giờ đã hoàn toàn sụp đổ.

Tài khoản trên tất cả các nền tảng mạng xã hội của anh ta bị mọi người tràn vào tấn công, mắng mỏ.

Về phần Tạ Minh tự, ban đầu anh ta còn bối rối, nhưng sau đó đã hoàn toàn rút khỏi giới giải trí. Anh ta thường thích khoe khoang mình có nhiều mối quan hệ nhưng lại không có lấy một người bạn thực sự. Khi gặp khó khăn, không có ai sẵn sàng đứng ra giúp đỡ anh ta.

Sau khi sự việc này kết thúc, tôi nghe nói Cố Niệm đã sắp xếp cho anh ta vào nhà máy để vặn ốc vít.

15.

Để thoát khỏi cơn bão phỏng vấn của truyền thông và những vụ ẩu đả nội bộ, tôi cùng Cố Niệm đi du lịch nước ngoài.

Bố của Cố Niệm đã mua một hòn đảo ở nước ngoài để phát triển một dự án du lịch.

Phong cảnh trên đảo rất đẹp, khí hậu lại dễ ​​chịu, đang trái mùa nên không có nhiều người ở đó, vì vậy tôi và Cố Niệm đã bay đến đảo.

Hòn đảo này có khí hậu rất ôn hoà, cũng không quá nóng vào mùa hè. Nó nhàn nhã và yên tĩnh, tránh xa mọi ồn ào, náo nhiệt. Chúng tôi sẽ ở lại đây một thời gian.

Chỉ là trong hai ngày đầu tiên sau khi đến, tôi và Cố Niệm bị lệch múi giờ. Trăng đã lên cao nhưng chúng tôi vẫn chưa ngủ được.

“Niệm Niệm, em ngủ được không?”

Cố Niệm đang ngồi trên sofa ngơ ngác xem TV, nhìn tôi lắc đầu.

“Muốn đi dạo không?”

16.

Sóng biển nối tiếp nhau vỗ vào bờ cát, tạo nên tiếng sóng êm dịu. Tôi và Cố Niệm đi dạo trên bãi biển, bầu trời bao la vô tận bao trùm màn đêm, đại dương và những vì sao đều nằm trong tầm mắt của chúng tôi.

Trên bầu trời cao, vầng trăng khuyết treo lơ lửng, in bóng xuống mặt biển, bị sóng vỗ tan thành muôn vàn mảnh vụn lấp lánh như vàng.
Tôi dừng bước, quay đầu nhìn Cố Niệm đang đi sau mình.

“Niệm Niệm, có một vấn đề chị luôn muốn hỏi em.”

“Hả?” Cố Niệm tỉnh táo lại, “Có chuyện gì ạ?”

“Tại sao em lại kết bạn với một người như Tạ Minh Tự? Tự cao, tự đại, vô dụng, thích khoác lác. Mỗi lần anh ta nhắc đến em với chị, chị đều rất nghi ngờ. Nếu em thực sự tốt như vậy, tại sao em lại lãng phí thời gian với loại người này?"

Cố Niệm cũng dừng bước, quay đầu nhìn ra biển, im lặng.

“Chị.”

“Chị có biết tại sao em luôn mời Tạ Minh Tự đến mọi bữa tiệc không? Bởi vì bạn gái của anh ta là chị.”

Em ấy hít một hơi thật sâu: “Em không biết phải giải thích thế nào với chị, vì cái lý thuyết yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên quá sáo rỗng. Trước khi chúng ta chính thức gặp nhau vào tối hôm đó, em đã âm thầm chú ý đến chị rất lâu rồi. Em chỉ có thể giả vờ liên lạc với Tạ Minh Tự, rồi từ anh ta nghe ngóng tin tức về chị, hoặc thỉnh thoảng lén lút nhìn chị đứng bên cạnh anh ta. Em không thể nói gì, không thể làm gì. Khi em biết tin chị và Tạ Minh Tự chia tay, em chưa bao cảm thấy hạnh phúc đến thế.”

“Chị, em thực sự yêu chị. Không phải là thích như một người bạn, mà là tình yêu.”

Cố Niệm vẫn nhìn ra biển, không hề quay lại nhìn tôi. Giọng nói của em ấy bị gió biển thổi cho đứt quãng, nhưng tôi vẫn nghe từng chữ từng câu một cách rõ ràng.

Tôi nhìn thấy những giọt nước mắt nơi khóe mắt em ấy bị gió thổi bay đi, em ấy cố gắng hết sức để giả vờ bình tĩnh.

Tôi cảm thấy cổ họng mình hơi cứng.

“Chị, chị không cần căng thẳng.” Cố Niệm đột nhiên cười, “Em có thể đoán được chị muốn nói gì, không sao đâu, em đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. Em nói những lời này không có mục đích gì cả, chỉ đơn giản là muốn cho chị biết tâm ý của em. Những thứ khác đều không quan trọng, chị có thể thoải mái từ chối em.”

Nước mắt Cố Niệm bắt đầu rơi không ngừng, em ấy biết mình không thể giấu được nữa nên quay lại và nhìn thẳng vào tôi.

Những tháng ngày im lặng và che giấu, tất cả đều là tình yêu mà em ấy không thể nói thành lời. Ngày qua ngày, năm qua năm, nó lớn dần thành một con mãnh thú không thể kiểm soát được, giờ đây cuối cùng đã phá lồng thoát ra.

Mắt Cố Niệm đỏ hoe, cảm xúc bị đè nén khiến cơ thể em ấy run nhẹ.

Tôi bước đến gần Cố Niệm, vòng tay qua cổ em ấy, đeo chiếc vòng cổ mà tôi vẫn luôn nắm chặt trong tay lên cổ em.

“Niệm Niệm, tối hôm đó em hỏi chị, nhất định phải là bạn trai sao? Chị không trả lời em. Không phải vì chị từ chối em, hay trốn tránh, chỉ vì trong 26 năm cuộc đời khô khốc của chị, chị chưa từng thích ai cả. Trước câu hỏi của em, chị nhất thời không biết trả lời như thế nào.”

Tôi đưa tay chạm nhẹ vào một bên mặt em ấy, nhìn em ấy trợn tròn mắt kinh ngạc.

“Nhưng bây giờ chị đã có câu trả lời rồi. Lúc này đây, em đang đứng trước mặt chị, tình yêu của chị không quan tâm đến bất kỳ điều kiện nào bên ngoài. Những điều đó chỉ dành cho những người không thực sự yêu nhau mà thôi. Và em, em chính là tình yêu của chị.”

Cố Niệm cảm giác như sợi dây căng thẳng bấy lâu cuối cùng cũng đứt ra. Em ấy lao vào vòng tay tôi và bật khóc.

Tôi nhẹ nhàng vỗ lưng em ấy, cúi đầu xuống, nói bên tai em ấy.

“Niệm Niệm, ý nghĩa của chiếc vòng cổ này là: tình yêu thuần khiết, không tì vết. Thực ra tối nay chị đã chuẩn bị rất nhiều lời muốn nói, nhưng em đã đi trước chị một bước rồi.”

Cố Niệm khóc to hơn, như muốn trút hết tất cả uất ức bấy lâu nay trong khoảnh khắc này.

“Chị, chị đã nói là không được hối hận đâu đấy.”

“Ừm, chị không hối hận, chị yêu Niệm Niệm nhất.”

Tiếng khóc của Cố Niệm dần dần nhỏ lại, em ấy ngẩng đầu lên khỏi vòng tay tôi, nói bằng giọng mũi:

“Vậy em nói thật nhé? Từ đầu mọi chuyện đều là do em sắp xếp. Việc chúng ta bị paparazzi chụp ảnh trong phòng trang điểm, rồi cả việc lên chương trình thực tế nữa. Không ai sắp xếp cho em đóng cặp với Bạch Gia Dịch cả, ngay từ đầu em đã muốn đóng cặp với chị rồi. Em cố ý tạo scandal, em muốn cả thế giới biết em thích chị.”

Nhìn đôi mắt đỏ hoe sưng húp của Cố Niệm, tôi cười nói: “Vậy tại sao bây giờ Niệm Niệm lại nói cho chị biết?”

“Bởi vì!” Em ấy khựng lại một chút, rồi giọng nhỏ dần, thiếu tự tin nói: “Em sợ sau này lỡ chị phát hiện ra, sẽ chất vấn em làm thế nào...... Kết quả là em tự biên tự diễn, làm trò hề một mình.”

Tôi mỉm cười, sau đó dùng đầu ngón tay lau nước mắt trên mặt em ấy: “Nếu chị nói chị đã biết trước từ lâu rồi thì sao?”

“A?!”, Cố Niệm vẻ mặt thất thần, “Vậy......vậy chị sẽ giận sao? Nhưng mà tất cả đều là vì em quá yêu chị, có thể vì lý do này mà tha thứ cho em được không?......”

Tôi không trả lời, mà cúi đầu nhẹ nhàng áp môi mình lên môi em ấy. Cố Niệm khẽ giật mình, sau đó vòng tay qua cổ tôi, chủ động tiến gần hơn.

Gió biển nhẹ nhàng lướt qua chiếc váy trắng tinh của Cố Niệm, em ấy kiễng chân lên, để lộ một phần bắp chân trắng như tuyết dưới làn váy.

Tôi có thể cảm nhận được những giọt nước mắt ấm áp của em ấy đang rơi xuống mặt tôi.

Hàng mi dài của Cố Niệm lướt qua má tôi, như nhặt lại những mảnh ký ức đã mất.

Tôi lén mở mắt ngắm nhìn vầng trăng trên mặt biển. Một góc ánh sáng thanh tao bị che khuất bởi những đám mây đen trên bầu trời đêm. Nhưng tôi biết, vầng trăng trong cuộc đời tôi đã viên mãn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play