Quý Ngọc cầm lấy túi văn kiện trên bàn.


Cô mở túi văn kiện, nhưng không lấy nó ra chỉ thuận tiện nhìn sơ qua mấy chữ ở bìa ngoài "văn kiện thỏa thuận trước hôn nhân."


Đây chính là những gì cô chờ đợi trước đó, nhưng mà bây giờ có thể thật sự đạt được.


Quý Ngọc suy nghĩ tới quá khứ, cười nhẹ ra tiếng.


Trước đó một tuần, cô còn tưởng rằng bản thân mình có thể có được tất cả.


Nhưng cô lại chẳng biết rằng, cho dù từ bỏ thì bản thân cô cũng đã sớm đứng trên vách núi cao, chẳng qua là đang chờ khi tới thời gian sẽ bị rơi xuống.


Trong những ngày qua, cô đã từng phát điên và mờ mịt, đau khổ đến mức muốn chối bỏ toàn bộ quá khứ của chính bản thân mình.


Mà bây giờ, cô đã có thể bình tĩnh trở lại.


Cho dù thời gian không còn nhiều, nhưng cô vẫn muốn tiếp tục làm tốt.


Chỉ vì, bản thân cô muốn cuộc sống này trở nên tốt đẹp.
Thương Châu ho khan, vẻ mặt có chút mất tự nhiên nói: "Cô đã ký vào bản thỏa thuận thì sau khi từ chức trong vòng ba năm cô không thể làm việc trong giới tài chính được nữa. Nếu cô muốn kết hôn tôi có thể đồng ý với cô."


"Phải vậy không?" Quý Ngọc nhẹ giọng lên tiếng.


Cô không biết cuối cùng nên cười bản thân mình, hay là cười người phía đối diện kia.


Làm trợ lý của Thương Châu, cô biết mấy năm gần đây công ty đang có ý định đầu tư, nên đã xem qua hết tất cả các tài liệu chính cho nên, nếu nghỉ việc cũng không có khả năng có thể lập tức nhận chức được.

 

Từ chức không khác nào đi vào ngõ cụt không ai có thể tin cô có thể làm như vậy, bao gồm cả Thương Châu.


Trong lòng Quý Ngọc có chút thất vọng, cô nghĩ rằng có lẽ đối phương sẽ hỏi cô vì sao, có phải có chuyện gì hay không? 

Nhưng một câu cũng không có, chẳng qua là, anh ta chỉ quyết định đưa ra một đối sách để giải quyết vấn đề này.
Tuy rằng, từ lâu Quý Ngọc đã sớm biết mối quan hệ của hai người chính là khi đối mặt thì có chút khó chịu. Thật cmn truyện tranh mà.


Thương Châu thấy đối phương vẫn không nói lời nào, suy nghĩ hồi lâu rồi nói: "Công ty mới thu mua, tôi cũng có thể bổ nhiệm cô làm phó tổng."


Bây giờ chắc là không còn do dự nữa.


Quý Ngọc hít sâu một hơi cố nén lại cảm xúc đang dâng trào: "Tôi nghĩ là mình cần phải suy nghĩ lại."


Thương Châu có chút không vừa lòng, chẳng lẽ cô còn có cái gì không vừa lòng hay sao? Suy nghĩ kỹ lại thì cũng không có gì, cô chẳng qua là muốn có tiền, anh chắc là rất có tiền đi.


Là người đứng đầu của tập đoàn, Thương Châu biết rõ việc hôn nhân của bản thân mình sẽ ảnh hưởng lớn đến giá cổ phiếu của công ty cho nên để ổn thỏa thì phải ký vào bản thỏa thuận.


Vấn đề khó giải quyết của hai ngày nay đã giải quyết xong, Thương Châu tâm tình không tệ anh nhìn thấy người trước mắt, liếm hàm trên nói: "Quần áo hôm nay của cô, không tệ." 

Hôm nay, Quý Ngọc mặc bộ âu phục làm bằng tơ lụa, bên trong là áo thun dệt kim màu đen phối cùng với váy da báo ngắn mang giày kèm vớ cao, trên cổ thì đeo một dây choker màu đen làm lộ rõ xương quai xanh đẹp đẽ cùng làn da trắng nõn của cô.


Nằm trong giới hạn của nghề nghiệp, sự gợi cảm phát huy đến mức tối đa còn mang theo nét thần bí.


Ánh mắt của Thương Châu đều tập trung vào nụ hoa bằng tơ tằm trên cổ cô, đôi mắt tối sầm lại.

Cô mặc như vậy trái lại nhìn thật giống cô gái nhỏ có một chút ngỗ ngược. Tuy rằng, cùng với trước kia có phần không giống nhau nhưng mà hình như cũng không sai biệt nhiều lắm.


Quý Ngọc: "Cảm ơn anh đã khen."


Cô không muốn nói chuyện nhiều cùng mọi người, cầm lấy văn kiện rồi đi nhanh ra ngoài.


Cô rất muốn ném thẳng văn kiện này vào thẳng mặt đối phương, nói cmn tôi mặc như vậy không phải cho anh xem chính là lão nương muốn bản thân mình vui có được hay không? Vì để không có lỗi với món salad tôi đã ăn!!


Quý Ngọc nuốt cơn tức xuống, đơn từ chức cũng đã làm xong rồi  phép năm không có sửa chữa đã bị trừ đi, chỉ còn có bảy ngày thôi.


Để không phát sinh thêm chuyện chỉ cần nhẫn nhịn con chó này thêm bảy ngày nữa thôi.


Nghĩ về những ngày trời cao chim bay sau này, tâm tình cô cũng bắt đầu bình tĩnh trở lại.


Quý Ngọc ngồi ở bàn làm việc của mình, lấy di động mở trang web mua sắm ra, nghĩ đến những gì con chó kia sẽ làm với nữ chủ trong cuốn truyện tranh đó, cô theo thứ tự đem “Sự thay đổi lớn của pháp luật Trung Quốc “, “Hệ thống pháp luật chính hiện nay”, “Chứng rối loạn thần kinh xung quanh bạn”, thêm sách giáo khoa của học sinh trung học cơ sở, sáu phiên bản dạy người “Tư tưởng và đạo đức” bỏ vào giỏ hàng sau đó đặt đơn hàng.


Coi như là quà đáp lại thỏa thuận trước hôn nhân trước đó, nhắc nhở cho đối phương nhớ về sau đừng đụng chạm đến pháp luật, tâm lý vặn vẹo, nghĩ sai lệch cho ý chí của phụ nữ.


Tới giờ tan làm, Quý Ngọc thu dọn xong chuẩn bị rời đi thì bị Lan Khuê gọi lại.


Lan Khuê nhìn Quý Ngọc đầy ẩn ý, giọng nói không tốt lắm nói: "Thương tổng nói cô hôm nay khoan hãy về, chờ anh ấy cùng nhau về."

"Không được rồi, tôi còn có việc." Quý Ngọc vừa dứt lời thì vừa vặn thang máy tới, cô liền trực tiếp rời khỏi không để ý đến vẻ mặt ngạc nhiên của Lan Khuê.


Quý Ngọc nở nụ cười tự giễu, đại khái là tất cả mọi người đều nghĩ là do Thương Châu ra tay, cô nên vinh hạnh nhận lấy nó.


Cô và ban nhạc đã thống nhất rằng để cô dùng một tuần để xử lý mọi chuyện chờ khi đã xong hết rồi mới có thể trở lại ban nhạc, vì vậy bây giờ cô đang rất rảnh rỗi.


Quý Ngọc về đến nhà lại phát hiện phòng bếp ngoài ý muốn lại có người.


Triệu Tân Mai người đã chăm sóc cho Quý Ngọc khi cô còn nhỏ. Thỉnh thoảng sẽ đến giúp cô quét dọn nhà cửa, đồ ăn đã nấu xong bỏ vào tủ lạnh khi muốn ăn cô chỉ cần hâm nóng là có thể ăn được rồi.


Mỗi ngày, Quý Ngọc đều ra khỏi nhà lúc sáu giờ sáng và về trước chín giờ tối, thường thì cô không có ở nhà cho nên hai người cơ bản không gặp được nhau, cũng đã lâu rồi không thấy cô ấy.


Triệu Tân Mai nhìn thấy Quý Ngọc thì rất ngạc nhiên, trong phòng bếp thò đầu ra nói: "Tiểu thư cô hôm nay về sớm như vậy, dì vừa hầm canh xong có thể ăn rồi."


"Con thật là có lộc ăn, con đi rửa tay trước đây. " Quý Ngọc tươi cười đáp lại.


Trong khi Quý Ngọc đang thưởng thức chén canh thì Triệu Tân Mai đang vừa dọn dẹp tủ lạnh và ngồi ở một bên nhìn cô gái ấy.


"Dì Triệu, dì nhìn con chăm chú vậy làm gì ?"


"Tiểu thư, con rất ốm. "

Quý Ngọc nở nụ cười nhẹ: "Con phải giữ dáng thôi, con gái đều yêu cái đẹp mà."


"Tiểu thư đã rất đẹp rồi, con phải ăn nhiều một chút, phải chú ý nghỉ ngơi nữa."

Triệu Tân Mai nghĩ lại năm đó vợ chồng ông chủ bỏ trốn, bà tìm được tiểu thư bị bỏ lại ở nhà. Lại nhìn thấy tiểu thư từ nhỏ sống trong an nhàn sung sướng bây giờ lại rơi vào tình cảnh như vậy, lúc ấy nước mắt rơi không ngừng được.


Cũng may tất cả đều đã qua đi, tiểu thư lại là người rất có bản lĩnh buôn bán lời được rất nhiều tiền và sống ở một căn nhà lớn như vậy.


Nhưng mà, cô làm việc rất bận rộn cũng không còn vui vẻ như trước đây nữa.


Sau khi Quý Ngọc ăn cơm nước xong, cô cầm chén đũa đặt vào máy rửa chén không còn gì xung quanh nữa. Cô nhìn top mười bảng xếp hạng âm nhạc gần đây nhất nghe một lần, sau đó đăng ba bài đánh giá lên weibo.


Hai năm trước khi cô mới đăng ký, lúc đó đang là thời kỳ đỉnh cao của việc đăng weibo, tăng lên tới bảy trăm ngàn fans.


Về sau, bởi vì bận nhiều việc khác không có cách nào đăng bài được nữa cho nên tài khoản "Mỗi Ngày Ngủ Đều Không Tỉnh" chỉ mới có tám trăm nghìn fans.


Đã hai năm Quý Ngọc không đăng weibo, cô cho rằng không được ai để ý tới nữa càng không nghĩ tới một giờ sau, lại có thể có hơn hai trăm bình luận và hơn một trăm lượt chia sẻ.


Hầu hết các bình luận đều là trêu chọc cô.


[Đã dậy rồi à, ngươi không phải là đợi vợ ngươi ngủ mới lén lên đi?]


[Ngươi viết cho người chết xem à?]


[Dùng từ vẫn sắc bén như vậy, đặc biệt là bước quan trọng nhất khiến người trung niên trở thành người đầy mỡ]


[Tôi không nhìn lầm đi, ngươi tỉnh dậy là vì không cam lòng với cuộc sống củi gạo muối dầu, muốn làm lại nghề nghiệp cũ đi, ngươi cẩn thận đừng để đắc tội với đám fans đó]


Phải rồi, mười năm trước những người hâm mộ này vẫn nghĩ cô là người đàn ông ba mươi tuổi, bởi vì phải chăm sóc vợ và con của mình nên không có thời gian chơi weibo.

Qua mười năm, cô vừa khéo không phải người đàn ông trung niên người đầy mỡ đi.


Quý Ngọc chưa bao giờ muốn thanh minh, cô chọn vài bình luận để trả lời lại thuận tiện cũng để nói cho mọi người biết về sau mỗi khi có thời gian sẽ thường xuyên đăng weibo rồi cô lại thoát ra.


Ngày hôm sau, Thương Châu phải đi công tác ở Bắc Kinh trong vòng ba ngày.


Quý Ngọc nói cơ thể mình không được thoải mái để từ chối đi cùng. Tuy rằng, sắc mặt Thương Châu không được tốt cho lắm, nhưng lại không bắt buộc cô phải đi cùng.


Thương Châu chẳng những không dẫn theo cô, ngay cả Lan Khuê cũng không được đi cùng.


Lúc Quý Ngọc rảnh rỗi, mỗi ngày cô đều lên weibo để đăng mấy bài bình luận âm nhạc, lượt đăng ngày càng thường xuyên hơn người hâm mộ trang weibo của cô cũng dần dần quay trở lại.


Thời gian này cũng không được dễ chịu.


Trong thời gian này thỉnh thoảng Thương Châu sẽ gọi điện thoại tới cho cô nhưng cô đều không trả lời.


Gần đây nhóm chát của công ty ngày càng sôi nổi, mỗi ngày mọi người đều tỏ vẻ bản thân họ hiểu rõ về sự thay đổi của người đẹp mỗi ngày.


[Ô ô ô tôi chưa bao giờ thấy qua người nào có thể mặc váy có in họa tiết da báo đẹp như vậy.]


[Cái váy của D mặc hôm trước hơn tám mươi ngàn nhưng so với bản thân người đẹp thì cái giá phải bỏ ra này không đáng để nhắc tới]


[Tóc thẳng đã muốn giết chết tôi rồi, tóc xoăn nhìn còn mê người hơn, người đẹp với mái tóc nhiều như vậy, thôi thiệt là không xứng]


[Cảnh báo!]


[Những người phụ nữ này lại bắt đầu phải không?!]

 

[Người đàn ông chính trực này tỏ vẻ không sao]
...
[Rõ ràng đây chính là hồ ly tinh mà, chính là loại trà xanh làm bộ làm tịch, dựa vào đàn ông ra vẻ nũng nịu]


Người dấu tên này làm cho mọi người tạm dừng vài giây, đây là làm sao lại gặp phải loại kỳ quái như vậy ?


Ngay lập tức có người phản bác lại.


[Ai đó có chút mùi chua, mùi chua nhiều như vậy sẽ sản sinh ra vitamin C giúp làm trắng da, trắng đến mức che đi ba mặt xấu]


[Phải rồi đó, tất cả những người dịu dàng xinh đẹp đều đại diện cho trà xanh còn lỗ mãn hấp tấp lại đại diện cho những cô gái tốt nha, mỉm cười. jgp]


[Cộng thêm từ "dựa vào" này, trước không nói đến năng lực của Quý Ngọc thì có người ngay đến cả dựa vào cũng chưa có tư cách đâu hì hì]


Mặc kệ là quét qua màn hình hay là theo đuổi ngôi sao thì càng nhiều con gái hơn. Hai năm trước, công ty Thương Trọng Hàng, Quý Ngọc là trụ cột của cuộc chiến tranh nội bộ, thuận tay đề bạt không ít phụ nữ cao cấp danh tiếng cũng không tệ.


Vả lại, nếu thật sự là một bình hoa di động thì có thể đứng vị trí đó lâu như vậy?


Mọi người cũng nhanh chóng cho qua cùng nhau tiếp tục bàn bạc, muốn nghe tin đồn gần đây nhất Quý trợ lý lần này không đi công tác mới có thể nhanh chóng trở thành Thương phu nhân.


Ai ui, Thương tổng thật là có tiền, làm sao có thể đối phó được với đại mỹ nữ, bởi vậy có thể thấy được tập đoàn có tiền đồ vô hạn nha.


Với tư cách là người hâm mộ trợ lý Quý, mọi người đều cùng nhau bàn bạc sẽ đi mua cổ phiếu của công ty chắc chắn vài năm sau cổ phiếu sẽ tăng mạnh.

Lan Khuê nhìn trên màn hình hơn nửa ngày rồi vẫn không thở được, cô ta có cái gì mà phải chua xót chứ ?


Thật sự là nhìn thấy quỷ mà, cô ta bắt đầu nghĩ Quý Ngọc thật sự phải từ chức thật không ngờ tới cô ta đang cố tình bám lấy Thương tổng.


Lần này Thương tổng nói đi công tác, Quý Ngọc nói không đi thì anh quả nhiên cũng không mang theo cô ta đi chung.
Không phải chỉ là một con nhỏ nhà nghèo thôi sao ?


Thương Châu trở về vừa khéo trúng vào cuối tuần, Quý Ngọc vui vẻ né được hai ngày.


Chớp mắt là tới đầu tuần rồi, đây cũng là ngày cuối cùng rồi.
Hết ngày hôm nay cô cũng không cần phải đến công ty nữa.
Hôm nay trùng hợp cũng là đêm giáng sinh, cuộc họp thường niên của công ty cũng cố ý chọn ngày này để tổ chức.


Ngày giáng sinh không khí lành lạnh, buổi sáng đã bắt đầu có tuyết rơi.


Quý Ngọc còn nhớ rõ, lần đầu tiên cô gặp Thương Châu cũng là ở trời tuyết như vậy.


Đối phương nói với cô câu đầu tiên là: "Tại sao cô lại không biết xấu hổ như vậy?”


Cô lúc ấy dốc lòng kiếm tiền và cũng kiếm được rất nhiều tiền.


Phải có một khoản tiền chết tiệt như vậy để trong tương lai nếu bạn có khó chịu với đối phương thì đem tiền đến và đập vào mặt họ.


Chỉ cần anh có tiền, thì tôi cũng có tiền tuy rằng không nhiều bằng anh nhưng cũng không ít hơn của anh.


Thời điểm Quý Ngọc ra khỏi cửa, cô mang theo một hòm vali nhỏ.

Cô đã hẹn trước với ngân hàng, sau này sẽ trực tiếp đến rút tiền, năm mươi vạn tiền mặt.


Tuy rằng cô không nghĩ sẽ đi đến bước này nhưng về sau hai người cũng không thể quay trở lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play