Ban nhạc bắt đầu biểu diễn những tiết mục cuối cùng, bởi vì hát liên tục ba bài hát nên bầu không khí cũng dần nóng lên.
Những bài hát này đều do hát chính Thẩm Hoài Lân đích thân viết, anh ấy không những biết sáng tác nhạc mà còn có một giọng hát cực hay.
Bài hát có tiết tấu chậm làm người nghe thì có chút da diết nhưng với bài hát có tiết tấu nhanh thì chất giọng anh lại vô cùng bùng nổ nội lực.
Quý Ngọc không biết là ai đã đưa cho cô cây gậy phát sáng, nên cô đã đưa tay vẫy cùng với mọi người.
Buổi biểu diễn đã kết thúc nhưng cô vẫn còn đứng yên tại chỗ.
Thương Các đẩy cánh tay cô một chút, cười hì hì nói: "Quý Ngọc, chị đừng ngẩn người nữa, mau mau cùng em đi đến hậu trường đi."
Anh ta sợ đám đông sẽ tách hai người ra nên cầm lấy tay Quý Ngọc kéo về hướng bên phải sân khấu.
Tổng cộng có sáu người đến, trong đó có bốn người khác đã đứng đợi sẵn gần đó.
Sau khi hai bên tụ họp lại với nhau thì cùng nhau đi tới hậu trường.
Quý Ngọc có chút thất thần, cô nghĩ tới sân khấu vừa rồi, không tập trung nên bị rớt lại sau cùng.
Thương Các rót một ly nước ấm đặt vào trong tay Quý Ngọc: "Uống ly nước ấm trước đi, lần đầu tiên chị đến lễ hội âm nhạc như này à, sau này còn có lễ Giáng Sinh nữa, đến lúc đó em sẽ gọi lại cho chị."
Cậu ta nhìn ra được Quý Ngọc rất thích nơi này, hơn nữa mỗi ngày đều đối mặt với anh trai mình nên cần phải thả lỏng là tốt nhất.
"Được." Quý Ngọc uống một ngụm nước.
Hứa Tri xoa xoa bàn tay nói: "Trời ơi, khi thấy ban nhạc Hành Tinh tôi phải nói gì thì tốt nhỉ? Nhưng mà có thể thật sự thấy được sao?"
"Chắc chắn sẽ gặp được mà, bằng không A Bân đưa chúng ta tới hậu trường làm gì, lễ hội âm nhạc này được nhà anh ấy tài trợ đấy. Hôm nay, Thẩm Hoài Lân cũng siêu cấp đẹp trai."
"Điều này còn cần anh phải nói hay sao dưới sân khấu mặc kệ là nam hay nữ, ai lại không muốn ngủ chung với Thẩm Hoài Lân chứ."
Trong lòng của Quý Ngọc run lên, suy nghĩ một hồi thì xoay người rời đi.
Cô nghĩ rằng đến nơi này để nghỉ ngơi và uống nước thôi.
Thương Các thấy cô bỏ đi trước thì kêu một tiếng: "Chị muốn đi đâu? Bây giờ, chúng ta không vội về đâu."
Quý Ngọc không dừng lại, ngược lại còn cúi đầu bước nhanh hơn.
Trong tầm mắt cô xuất hiện một đôi chân.
Phía trước có nhóm người đi tới, còn có một người đi tới đối diện cô.
Quý Ngọc bước sang trái, người kia cũng giống cô bước sang trái.
Cô bước sang phải, vừa khéo người kia cũng chuyển hướng sang phải.
Nghĩ tới hai bên không khéo cứ nhường qua nhường lại, Quý Ngọc quyết định không nhường nữa cô sẽ đi vào giữa sau đó nói cảm ơn là được rồi.
Cô sốt ruột nên phải đi nhanh hơn, chậm vài giây cũng không được.
Lần này, người phía đối diện cũng không điều chỉnh hướng nữa, làm Quý Ngọc đâm vào lồng ngực cứng ngắc của anh ta.
Cô bị đâm làm cho đầu có chút choáng váng, ổn định bước chân lại, ngẩng đầu lên đã thấy ngay đôi mắt màu nâu nhạt.
Quý Ngọc lùi lại một bước.
Sao trùng hợp thế chứ, sợ cái gì thì cái đó xuất hiện ngay như thế đấy à.
Chắc hôm nay cô ra ngoài không xem lịch rồi, chắc chắn nếu nhìn lịch sẽ thấy trên đó viết không nên xuất hành, nên chôn cất.
Thẩm Hoài Lân bị đụng trúng khiến cho ngực anh đau điếng, ai mà có sức lực lớn vậy chứ, sau khi thấy rõ mặt đối phương thì lập tức ngẩn người.
Quý Ngọc quyết định chạy trốn ngay lập tức nhưng lại bị Thương Các phía sau gọi lại.
R
"Chị, chị không sao chứ, có bị thương ở đâu không? "
Quay đầu lại nói với người phía trước: "Chị của tôi không phải cố ý đâu, chị ấy là fans hâm mộ trung thành của mọi người đấy."
Nếu không phải là chị Quý, Thương Các chắc chắn sẽ cho rằng người này fans cuồng cố ý lao vào để chiếm tiện nghi của thần tượng mình.
Quý Ngọc: "..."
Nhiều năm không gặp nhau rồi, ai ngờ lại gặp đúng vào hôm nay cơ chứ.
Hay là làm sớm một năm, bây giờ để cô chết đi là tốt nhất.
Mặt Thẩm Hoài Lân không chút biểu cảm gì, càng không nói gì.
Mấy người phía sau Quý Ngọc ngơ ngác nhìn nhau, Thẩm Hoài Lân chính là tảng băng ngàn năm, fans hâm mộ cũng không thèm mua chắc không phải nổi giận rồi chứ?
Bầu không khí dần lạnh xuống.
Luơng Triển - tay trống của ban nhạc, đã lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm mặc này, anh cười nói: " Cũng có thể là cố tình, bạn bè lâu ngày không gặp hẳn là nên ôm một cái đúng hay không hả Tiểu Tường Vi."
Ba chữ cuối cố ý kéo dài giọng.
"....?!"
Vài người không tin tưởng quay đầu nhìn Quý Ngọc.
Đó có phải là Tiểu Tường Vi mà họ nghĩ không?
Chuyện này cũng không có chút khoa học nào, trợ lý Quý và Tiểu Tường Vi... Hoàn toàn không giống!
Cùng một người????
Hà Xán Dương - tay trống của ban nhạc liếc mắt nhìn khuôn mặt không chút thay đổi của A Lân mở miệng chào hỏi: " Đã lâu không gặp, Tiểu Tường Vi."
"Phải..... Đã lâu không gặp." Quý Ngọc cứng nhắc cười cười, cô cảm thấy đầu mình có lẽ sắp hỏng tới nơi rồi.
Thương Các trong lòng chỉ biết kêu lên " ĐM " dù sao ngoại trừ hai từ này anh ta cũng không biết nên nói gì mới đúng.
Quý Ngọc là một tay chơi Rock and Roll ......... Cậu ta nghi ngờ có phải anh trai mình là thế lực đứng sau chống lưng cho Quý Ngọc không?
Màn bổ não này cũng thật là đáng sợ đi!
Lương Triển duỗi lại cái thắt lưng: "Hôm nay, trình diễn coi như thành công, chúng tôi chuẩn bị đi uống một ly, các cậu có muốn cùng đi không?"
"Anh mời chúng tôi?"
Lương Triển nở nụ cười: "Đúng vậy".
"Đương nhiên là đi rồi!"
"Tôi muốn đi!"
"Đi!"
Lương Triển nhìn về phía Quý Ngọc: "Đi cùng nhau không?"
Giọng nói Quý Ngọc có chút mờ mịt: "Tôi..."
"Quý tiểu thư bận rộn nhiều việc, vẫn là thôi đi." Giọng nói Thẩm Hoài Lân lạnh xuống.
Quý Ngọc cảm thấy có chút ngượng ngùng, cô cắn đầu lưỡi: "Được."
Mấy phú nhị đại cũng nhận ra bầu không khí có chút kỳ lạ.
Mặc dù không khí có chút kỳ quái, nhưng nếu đã có thể chào hỏi lẫn nhau thì quan hệ không tính là bế tắc nhỉ, lúc trước từng quen nhau là được rồi.
Haiz.
Lương Triển dự định sẽ đến quán ăn gần đây.
Anh ấy là người cởi mở nhất của ban nhạc, hay chào hỏi mọi người bằng cách uống chút rượu.
Thẩm Hoài Lân là hát chính, bình thường hay bảo vệ cổ họng tránh đồ ăn cay nóng nhưng hôm nay lại uống liên tiếp hai ly rượu.
Những người khác không biết tình hình nhưng ban nhạc sớm chiều ở chung lại biết rất rõ.
Mắt hai người khi nhìn nhau có chút không thích hợp.
Đã thật lâu không gọi cái tên Tiểu Tường Vi này.
Qua bao nhiêu năm, bọn họ từ những thanh niên ngây thơ đều trở thành những người đàn ông chín chắn.
Lúc trước, Quý Ngọc cầm một bó tường vi lộn xộn, tường vi còn chưa được cắt những cái gai nhọn đi, cô cũng rất bướng bỉnh trong sáng nhưng cũng rất lạnh lùng, không hiểu sao lại thấy rất tốt.
Rất ít có cô nàng nào lại cắt tóc ngắn như vậy, nhưng chủ yếu là cô cắt như vậy lại rất xinh đẹp.
Lúc đó không biết tên của cô, nên bọn họ đều gọi cô là Tiểu Tường Vi.
Năm đó, Tiểu Tường Vi thật sự rất Rock!
—-
Quý Ngọc, là đối tượng được quan tâm đặc biệt, dù sao chỉ có hai bên biết rõ sự tình.
Mấy người Thương Các cũng bám theo Quý Ngọc hỏi chuyện cũ.
"Chị Quý chị trước kia ở ban nhạc phụ trách cái gì?"
"Chơi bass."
"Vậy vì sao chị lại rút lui? Chị không rút lui chắc giờ chị nổi tiếng rồi đó."
Quý Ngọc hít sâu một hơi, cười nói: "Bởi vì còn có việc khác."
Vì sao phải rút lui khỏi đội, đúng không?
Lúc ấy, rõ ràng đi học mới là lựa chọn mạo hiểm, thời gian quá dài tiền đồ chưa biết nhưng nếu chọn ký hợp đồng với công ty đĩa nhạc cùng ban nhạc sẽ tốt hơn.
Thế mà cô lại kiên trì chọn đi học.
Nhiều câu hỏi cứ dồn dập kéo đến, trí nhớ giống như chậm rãi hiện lên lần nữa.
Mọi người đều xúc động, trước khi đến còn nói muốn dẫn chị Quý đến gặp làm quen, không nghĩ tới lại múa rìu qua mắt thợ.
Khi Quý Ngọc còn trong ban nhạc, thì bọn họ mỗi ngày vẫn phải uống canxi để cao lên.
Nói chuyện phiếm nên không khí không tệ, Lương Triển và Hà Xán Dương ngẫu nhiên cười nói thêm vào vài câu.
Ngoại trừ người luôn duy trì sự im lặng - Thẩm Hoài Lân.
Nhưng mà, mọi người đều nhận thấy rằng bây giờ không nên tiếp xúc với anh ấy.
Người hâm mộ đều nhớ đến đoạn video phỏng vấn của Thẩm Hoài Lân.
Phóng viên hỏi anh bình thường tại sao không sủng fans, Thẩm Hoài Lân hỏi lại vì sao phải sủng?
Phóng viên lại hỏi, vì sao anh không ca hát kết hợp với vũ đạo để kéo bầu không khí? Thẩm Hoài Lân cười lạnh hỏi lại, vậy tại sao anh không vừa phỏng vấn vừa nhảy.
Phóng viên nói hai nghề này khác nhau, Thẩm Hoài Lân nói đều là cầm micro không khác nhau.
Sau khi phỏng vấn kết thúc, phóng viên nhờ anh ghi âm lại chuông báo thức vào buổi sáng cho người hâm mộ.
Lại một lần nữa bị từ chối.
Logic hoàn hảo, miệng lưỡi ghê gớm, Thẩm Hoài Lân cao ngạo và không bao giờ sủng nịnh người hâm mộ.
Người hâm mộ đều nói là say mê tài năng và gương mặt của anh. Ngầm thừa nhận Lân ca là tình yêu tuyệt đối của họ, cho dù là Quan Âm cũng không sánh bằng.
Thời gian trôi qua rất nhanh, mới đó đã tới một giờ sáng rồi.
Quý Ngọc nhìn xuống đồng hồ đeo tay, mỉm cười nói: "Bây giờ đã không còn sớm nữa, hay là giải tán đi."
Cô cảm thấy rất khó thở khi liên tục nhớ về mùa hè năm ấy.
Hình như, cô đang muốn tự ngược bản thân thì phải, càng muốn quên lại càng nhớ nhiều hơn.
Cô từ bỏ thứ cô thích nhất nhưng cũng không đạt được thứ mình muốn.
Mấy thanh niên trẻ tuổi vẫn chưa muốn rời đi, dù sao vẫn đang ở chung với thần tượng của mình mà, nhưng nghĩ lại là đã trễ mọi người đều cần nghỉ ngơi nên đều đồng ý.
Hứa Tri đột nhiên mở miệng nói: "Chị, bây giờ chị đã từ chức rồi, có muốn tham gia ban nhạc lần nữa không."
Trong chớp mắt tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn sang, Thẩm Hoài Lân vốn đang cúi đầu cũng nâng mắt lên nhìn.
Quý Ngọc nở nụ cười: "Chị cũng không biết nữa, để xem sao đã".
Cô vừa dứt lời hình như nghe được một tiếng cười. Thanh âm rất nhẹ lại rõ ràng truyền đến tai của cô.
Quý Ngọc không dám nhìn đến nơi truyền ra âm thanh đó.
Từ trong Thanh bar đi ra, Quý Ngọc cố ý bước ra sau cùng.
Thẩm Hoài Lân dừng bước chân, quay đầu chờ cô đến gần, mở miệng hỏi: "Em muốn đi đâu vậy?"
"... Em về nhà."
"Bây giờ đón xe không dễ, Lương Triển chở anh về, cậu ấy nói có thể tiện đường đưa em về."
Quý Ngọc muốn nói không cần nhưng lời nói vừa đến miệng liền nuốt xuống. Cô tỏ ra thoải mái nói: "Cũng được, cảm ơn anh."
Hai người đứng ở ven đường chờ Lương Triển lái xe đến.
Những người bên cạnh đều liếc mắt nhìn qua, Quý Ngọc nặn ra nụ cười để bớt xấu hổ.
Thẩm Hoài Lân: "Không cần cười có lệ với anh."
"....."
Được rồi, lại càng thêm xấu hổ rồi.
Thẩm Hoài Lân quay đầu, ít nhất anh biết rằng trước kia cô không thích cười, huống chi là giờ luôn phải treo nụ cười giả tạo trên mặt.
Quý Ngọc nhất thời không biết nên nói gì.
Vừa mới gặp Thẩm Hoài Lân, cô đã lừa anh.
Sau này, cô cũng lừa anh, khuyên các thành viên trong ban nhạc có bản lĩnh thật sự thì nên tuyên truyền mới tốt. Mùi rượu và nỗi lo sợ dần hòa với nhau.
Chủ yếu là đợi sau khi ban nhạc ký hợp đồng với công ty thì có thể mua xe rồi.
Năm đó, Thẩm Hoài Lân có xe bốn chỗ, vừa đủ chỗ ngồi nhưng nhạc cụ quá nhiều thùng xe thì quá nhỏ không bỏ vừa.
Mỗi lần đều rất lo lắng, lo lắng chuyện để người ngồi trên nóc xe hay cột nhạc cụ vào nóc xe, càng phát rầu hơn là làm sao để tránh được cảnh sát giao thông.
Bọn họ cẩn thận gửi mười lăm mẫu đơn và chờ đợi phản hồi.
Tới lúc ký hợp đồng chính thức, Quý Ngọc lại ngượng ngùng nói: "Em nhận được giấy thông báo nhập học rồi, em muốn đi học đại học."
Trước đó, bạn bè trong đội vẫn nghĩ Tiểu Tường Vi chỉ có thể luyện tập vào buổi tối và cuối tuần vì cô đang là sinh viên đại học.
Không nghĩ tới, cô vẫn còn là học sinh trung học, lại có thành tích lại tốt như vậy?
Rõ ràng chính là kẻ lừa đảo.
Quý Ngọc đang thấp thỏm nhớ về quá khứ, đúng lúc Lương Triển chạy xe tới đang đậu ven đường nhấn kèn phát ra hai tiếng bíp bíp nhắc nhở bọn họ lên xe.
Như được cứu giúp Quý Ngọc vội vàng bước về phía trước.
Cô không tập trung bước đi vội vàng, ánh đèn gần đó mờ mịt, giày cao gót giẫm phải khe hở bước tiếp theo không thể rút chân ra được, trọng tâm không ổn định nên bị ngã về phía sau.
Thẩm Hoài Lân đưa tay chống người giúp cô không nghĩ tới Quý Ngọc lại ngã cả người xuống.
....
Xương sườn của Thẩm Hoài Lân rất đau, vốn dĩ nhìn anh ấy rất gầy nhưng cũng có thể giết chết người.
Mông của Quý Ngọc rất mềm.
Cô vừa khéo ngồi ở trên bụng của anh nên không bị té xuống đất.
Quý Ngọc đứng lên: "Thiệt ngại quá, anh không sao chứ?"
"Không chết được." Thẩm Hoài Lân mở cửa xe ngồi ở vị trí phó lái.
Quý Ngọc trầm mặc ngồi ở vị trí phía sau.
Lương Triển nhìn thấy hai người liền chế nhạo nói: "Hai người sao lại thế này? Tôi còn tưởng hai người đánh nhau không đấy."
Thẩm Hoài Lâm khó chịu nói: "Lái xe đi đừng nói nhiều."
Trong xe im lặng mãi cho đến khi tiếng chuông điện thoại cắt ngang bầu không khí này.
Quý Ngọc đưa mắt nhìn thông báo trên điện thoại, cô bấm tắt máy.
Đối phương lại lập tức gọi đến, Quý Ngọc lại lần nữa bấm tắt máy rồi lại gửi tin nhắn tới cho Lan Khuê.
Thẩm Hoài Lân thông qua kính ở phía trước nhìn thấy người ngồi ở phía sau anh mở miệng nhưng không nói chuyện.
Đã trễ thế này còn có điện thoại? Thật là một người bận rộn.
—--
Thương Châu tăng ca liên tục ở văn phòng rạng sáng mới về đến nhà.
Đợi đến lúc rãnh rỗi mới bất giác phát hiện chính mình cả một ngày đều chưa ăn gì. Hơn nữa, tối qua mất ngủ nên đi dạo trong sân một lúc còn có chút bị cảm nên bây giờ đầu rất đau.
Anh làm việc nhiều đến thế, nhưng Quý Ngọc vẫn không nhận điện thoại.
Anh thực sự rất tức giận, người phụ nữ kia rốt cuộc đang làm cái gì?
Chuông cửa vang lên, Thương Châu vội vàng đứng lên xuống lầu mở cửa.
Bên ngoài có người đang đứng, nhưng không phải Quý Ngọc mà là Lan Khuê.
—----
Quý Ngọc vừa về đến nhà, sau khi rửa mặt thì leo lên giường.
Trước khi ngủ cô còn nghĩ rằng có thể mình sẽ gặp ác mộng, không nghĩ tới vừa nhắm mắt thì ngủ thẳng tới lúc trời sáng.
Vào buổi sáng cuối tuần đầu tiên, cô bị tiếng chuông di động đánh thức.
"Chị Quý chị mau mở Weibo." Giọng nói của Thương Các có chút sốt ruột.
Quý Ngọc cúp điện thoại trong lòng hoài nghi mở weibo, chẳng lẽ vụ bê bối nào đó của công ty đã ảnh hưởng đến giá cổ phiếu?
Còn chưa mở vào trong trang đầu tiên, trang đầu tiên đã có trích dẫn.
Câu nói đầu tiên đó là hổ lang.
"Ca sĩ hát chính của ban nhạc Hành Tinh, nửa đêm tán tỉnh mỹ nữ trong hẻm tối, mãnh liệt hôn nhau, sau đó trở về tổ ấm..."