Vương Hành Ký

Duyên Kỳ Ngộ


2 tuần


Chap.3

   Theo ngọn gió ngàn ,bay ngang qua 9 tầng mây Niệm Từ quay về Dạ Giới , qua núi Cửu Châu thuộc tiên giới ,bỗng nhiên vòng Băng Thanh phát sáng,chuông rung lên như cảm nhận được điều gì đó,thì có một luồn ma khí tỏa lên từ phía sau…

- Ma khí này thật kì quái,không giống với ma khí của ta,nơi này là tiên giới ?tại sao lại có nguồn ma khí mang tà niệm mạnh như vậy?…   Đang suy nghĩ,thì vòng Băng Thanh bỗng hóa thành kiếm,lao bay xuống đỉnh núi.              -Áaaa!!cứu tôi với !cứu tôi vơi!! 

Một con Mãn Xà to lớn ,thân dài muôn trượng,răng nhọn sắc bén ,mắt đỏ ngầu hung tợn đang đuổi bắt một tiên linh khổng tước ,miệng phun ra khí độc,xung quanh cây cối đỗ gãy cả một vùng,khổng tước trúng độc kiệt sức ,sợ hãi tưởng không còn đường thoát thì bỗng nhiên từ trên trời lao xuống một thanh kiếm băng,đâm xuyên qua lưng con Mãn Xà to lớn,Mãn Xà vùng vẫy đất đá bắn tung tóe, khổng tước bị hất văng ra xa ngất đi rơi xuống vực núi ,Niệm Từ ánh mắt sắt lạnh ,định rời đi, nhưng tim nàng bỗng lại loạn hết một nhịp,lại là cảm giác bức rức bồn chồn khó chịu ấy, nhắm mắt định lại chút thần ,nàng quay người vút bay theo như một cơn gió rồi dùng thần thuật đỡ lấy khổng tước đang rơi,vực núi Cửu Châu rất sâu và nguy hiểm,là nơi thần tiên bình thường không dám đến vì nơi này có cỏ Tru Thần,một loài cỏ tỏa ra một loại linh khí có thể trấn áp tiên thuật hệ tu tiên.

  Xuống đến đáy vực tăm tối,sâu vạn trượng,khổng tước Bạch Hỉ trúng độc Mãn Xà người tím tái,nằm bất động,thoi thóp…

 -Coi như ngươi may mắn…

    Buông giọng trầm lạnh ,Niệm Từ dùng thần lực đẩy độc ra ngoài, khí độc bay ra hóa thành luồn hắc khí bí ẩn,rồi tan biến.Niệm Từ châu mài :

-Lại là luồn ma khí đó…-Bạch Hỉ được cứu,sắc mặt cũng tốt hơn, hồng hào trở lại.

  Phía trên bờ vực,kiếm Băng Thanh  giao đấu kịch liệt với ác xà, thần kiếm vốn là khắc tinh của ác thú ,thanh kiếm bay quanh Mãn Xà,toát khí lạnh ngợp trời,ánh sáng chói lóa kết tụ lại thành những mũi tên băng sắt nhọn,đồng loạt lao thẳng xuống đâm xuyên khắp mình Yêu Xà,ác thú đau đớn thất thế rầm vang cả ngọn núi, vụt một cái,kiếm băng cắt ngang đầu Mãn Xà ,đầu rơi xuống lăn lông lốc,máu tươm ướt cả một vùng đen thẫm…xác Mãn Xã hóa thành một luồn khói đen mờ ám r biến mất...Giết xong yêu thú,Băng Thanh kiếm bay xuống vực tìm Niệm Từ,chuông khẽ rung …

-Ngươi cũng khá đấy.không hổ danh thần kiếm thượng cổ ,trảm yêu diệt ma.sau này không có lệnh của ta không được làm bừa!bằng không ta sẽ đốt chết ngươi đấy! Niệm Từ uy nghiêm dằn giọng.

-leng keng...-Băng Thanh kiếm rón rén khẽ rung chuông.

  Quay đầu định rời đi ,thì Niệm Từ cảm nhận một luồng hơi lạnh từ phía sau thổi tới,một màn sương đen mờ ảo lan dần ra ,trong màn sương hiện lên 2 đốm đỏ sáng lấp lóe mập mờ kèm theo một bóng đen dài to lớn,di chuyển đến càng lúc càng gần,một tiếng rên rầm thê lương vang động trời đất,lần này Băng Thanh kiếm không phát sáng,cũng không rung chuông tức là không cảm nhận được ác linh.Niệm Từ ánh mắt lạnh nhìn về phía màng sương ấy cất giọng.

 - Chỉ là ảo ảnh ...Một con rồng.

Nói xong Niệm từ vung tay ,màn sương biến mất,trước mắt hiện một khoảng không tăm tối,trong khoảng không ấy, một mãng đá to lớn nằm chễm chệ chính giữa,bên trên là một nam tử với nét mặt khôi ngô ,anh tuấn ,khuôn mặt đầy vết tích nhưng không che lấp được vẽ hoàn mỹ ,tay chân thân thể bị xích bởi Hỏa Xích,đầu tóc rũ rượi,thần k thần ma k ra ma,như điên như dại, trên người đầy những vết thương tàn khốc ,ánh mắt vô thần,ngước nhìn Niệm Từ … Trước mắt hắn là một mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành,thần thái ma mị,uy quyền ,sắt lạnh đến nao lòng ,hắn mê mẩn ngờ ngêch cười khẩy,có chút mỉa mai.

 -Không biết tiên tử chốn nào?...đi lạc vào nơi này ...ông trời chắc xót thương ta,mới cho ta đến cuối cùng lại được nhìn thấy một tiên tử  xinh đẹp đến như vậy...thật là diễm phúc mà...hahaha..diễm phúc mà…

Niệm Từ nhếch miệng,ánh mắt dò xét nhìn về phía hắn:

-Một con Hắc Long,trải qua chuyện gì? Mà ngươi bị mất hết sừng?

 Nàng vừa nói xong,khuôn mặt hắn bỗng tối sầm lại bất ngờ,như chạm vào vết thương rỉ máu chưa lành,ánh mắt bắn ra tia lửa căm phẫn,đau thương ,dằn xé tận cùng,nghẹn giọng run run,điên dại hắn gào thét:

-Tại sao?...tại sao ngươi nhìn ra đc ? ...Ngươi là ai ?là ai ? Là thần thánh phương nào hả !!!…

 -Ta là ai,ngươi không có tư cách để biết,oán khí của ngươi thực làm người khác phải khó chịu.

 -Băng Thanh!chúng ta đi.

 Cất giọng lạnh lùng ,Niệm Từ quay người  định bay đi.

-...Ta ….ta là Long Khuyết...hoàng tử của Kim Long tộc núi long Tầm... vì phạm tội tày trời mà bị nhốt ở đây hơn 3 vạn năm r...hahaha...đã 3 vạn năm r...không thấy thiên địa ,nhật nguyệt…

  Thở dài ,hắn nhỏ giọng uất ức như không mở được lời,nở nụ cười chua xót ,hắn đau khổ nói…

 Niệm Từ dừng lại vẫn buông giọng lãnh cảm.

-Ngươi phạm tội gì?…

 Vẻ mặt bi thương,đôi mắt u sầu ngấn hai dòng lệ,hắn nói:

-Chính ta ...,chính tay ta giết chết mẫu thân của mình,người yêu thương ta nhất trên đời này,trời đất ,thiên địa không dung...tội nghiệt bất hiếu kinh thiên động địa..bị chính tay cha ta cắt hết sừng,xóa tên khỏi long tộc,nhốt ở vực sâu vạn năm k nhìn thấy ánh sáng,hằng đêm phải chịu Xích Hỏa Thần đốt cháy da thịt ...ta căm hận bản thân,điên dại không kiểm soát hại chết mẫu thần...phải chi …ta không sinh ra trên đời này …ông ấy hận ta như vậy…tại sao? không giết chết ta đi…mà phong ấn nhốt ta ở nơi tăm tối này chứ?…đúng thật nực cười…

  Giết chết thân mẫu..?thật khó tin.Một ác long thiên địa không dung?nghich trời nghịch lí, nhưng sâu trong ánh mắt đó lại chất chứa nỗi bi ai,đau xót tận cùng...Như cảm thấy điều gì đó ở Hắc long,Niệm Từ quay người lướt bay lại gần hắn,ánh mắt màu khói  mê hồn ,ma mị của nàng nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm ,u tối của hắn ,hắn hơi ngỡ ngàng chớp mắt…

 -Trên đời này... ma quỷ thật không đáng sợ...đáng sợ nhất là tham vọng của lòng người...Niệm Từ buôn giọng sắt lạnh.

-Ngươi nói như vậy là ý gì...?Hắn nghẹn giọng.

- Sinh ra cốt Thần long ,trong người không hiểu sao lại mang ma khí,ma khí lúc ẩn lúc hiện,áp chế điểu khiển kiểm soát tâm trí ,biến thành kẻ điên điên dại dại,lúc tỉnh lúc mê,như một con rối, đúng chất là một con rối...

Quay người lướt đi,Niệm Từ cốt cách lạnh lùng dằn giọng.

  Nghe xong, hắn đứng hình lặng người, k thể nào...trước đó,bao nhiêu vạn năm nay dù thần tiên cao thượng,tinh thông thuật y ,cũng k thể tìm ra được nguyên do,nay lại chỉ một tiểu  tiên tử mà có thể nhìn ra tất cả sao ?,liệu đây có phải sự thật?…vậy bao nhiêu chuyện trước giờ đều có uẩn khúc , có kẻ đứng sau tất cả,hắn sững người không tin ,như hiểu ra mọi chuyện,định thần lại ,hắn quỳ xuống,Xích Hỏa bị kéo theo trên nền đá bốc cháy đỏ chói,như tìm lại được sự sống,nước mắt hai dòng hắn gào thét van xin.

  Thần Quân!..Cúi xin Thần Quân cứu giúp..!Long Khuyết nguyện suốt đời làm trâu làm ngựa cho người ,kể cả mạng này không từ ...!chỉ cúi xin thần quân giúp ta,giúp ta tìm ra sự thật,trả lại tự do... hơn 3 vạn năm khổ sở ,đau đớn,dằn vặt ...ta chịu quá đủ r...! Thần quân ...thần quân...xin hãy cứu ta…

   Niệm Từ dừng lại,ánh mắt  ,sắt lạnh, liết nhẹ.

-Chổ ta không cần trâu, cũng không cần ngựa,càng không cần mạng rồng của ngươi,ngươi để lại mà dùng đi.Ta không muốn thêm rắc rối gì nữa.

 Nói xong Niệm Từ hóa phép nhất Bạch Hỉ định bay lên,Long Khuyết lặng người một hồi tuyệt vọng,rồi khẽ giọng:

 -Thần Quân ...nếu đã như vậy...ta bây giờ chỉ là môt con rồng tàn phế,  thần không ra thần ma không ra ma,nay định số an bài như vậy  thì...Long khuyết cũng không muốn oán trách gì nữa...chỉ là đến cuối đời chết không nhắm mắt,…Thần Quân,ta có thể nhờ người việc cuối cùng này được không...? 

  Niệm Từ dừng lại, im lặng…

 -Nếu ...người có đi ngang qua Bách Hoa cốc thì xin hãy dừng chân lại một chút,nhờ người đặt chiếc trâm này lên mộ của mẹ ta ,Thời Vi Ảnh Tường vi mộ ..,sinh thời mẫu thần rất thích chiếc trâm này ,do chính tay ta làm tặng người ...cầu xin thần quân...ơn này kiếp sau long Khuyết nhất định sẽ trả...

  Dùng chút sức tàn Long khuyết ép mình nhả  chiếc trâm ngọc  từ tim ra ,ánh mắt đau đớn hi vọng nhìn Niệm Từ. 

    ...Im lặng một hồi lâu...Cảm giác khó chịu đó lại day dứt trong lòng,nàng khó chịu bực dọc,rõ rãng không muốn dính đến ,nhưng trong tâm lại không cho phép…nhắm mắt thở dài,nét mặt vẫn không cảm xúc Niệm Từ bỗng quay người ,giơ thẳng tay ra bắt lấy kiếm ,Băng Thanh vụt bay lại như cơn gió, một tiếng xoẹt sáng lóa cả một vùng ,Xích Hỏa Thần vỡ tan tành,Long khuyết ngỡ ngàng quỳ trên nền đá…

 -Ngươi hãy tự đi mà đặt!-khuôn mặt trầm lạnh Niệm Từ nói.

-Đa tạ..Đa tạ thần quân..đa ta thần quân!kiếp này Long Khuyết nguyện dâng mạng này cho người,dù bâm da xẻ thịt ,lên đao xuống chảo cũng k từ...đa tạ Thần quân...đa tạ Thần quân…!

   Dập đầu cúi người Long Khuyết vui mừng xúc động khôn xiết,cuối cùng hơn 3 vạn năm bị giam cầm ,Hắc Long đã được tự do,được nhìn thấy nhật nguyệt…Nhìn thấy vẻ mặt của hắn nàng chợt cảm thấy nhẹ lòng…bỗng nghĩ đến những  lời của lão Huyết Thụ cảm thấy có chút bất an ,xưa nay lão có bao giờ nhắc đến chuyện người phò trợ,phải chăng lão đã thấy được điều gì đó ở tương lai?… Niệm Từ nhíu mài...đăm chiêu,có chút dò xét.

-Ta thấy cốt cách của ngươi cũng không đến nổi nào.Chỉ là vướng chút ma khí ,về Dạ Giới ắc có cơ hội giải trừ,nếu tu dưỡng đàng hoàng sau này chắc sẽ có cơ nghiệp...ngươi muốn ký khế ước làm thần thú của ta không?-Niệm Từ dằn giọng hỏi.

   Long khuyết đứng hình cùng với nét mặt ngỡ ngàng,nửa tin nửa ngờ.Đối với hắn bây giờ chỉ còn lại cái thân tàn phế này ,k còn người thân không còn gốc gác,giờ đây Niệm Từ chính là tia hi vọng cuối cùng của hắn,là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời này ,không suy nghĩ nhìu hắn vôi cúi đầu ,ánh mắt kiên định buông giọng quyết tâm. 

-Nếu người không chê kẻ tàn phế này …Long khuyết đồng ý!Long Khuyết đồng ý!nguyện sau này trung thành tuyệt đối với chủ nhân !gian nan không từ!

   Nói xong ,không chút chần chừ,Long khuyết ánh mắt sáng rực, liền há miệng phun ra Long Châu đưa Niệm Từ.Nàng đón lấy ,liếc nhẹ nhìn hắn,rồi nhẹ nhàng nhĩu một giọt máu của mình vào long nguyên ,khế ước lập thần thú được chấp thành…

-Từ nay về sau ngươi sẽ là thần thú của ta, mạng ngươi thuộc về ta,chỉ khởi một niệm phản bội thì long nguyên sẽ vỡ nát,ngươi sẽ chết không toàn thây ,mãi mãi không được siêu sinh…ngươi chấp nhận?

Niệm Từ trên cao chễm chệ lạnh lùng nhếch mài nhìn hắn đọc khế ước .

-Trước tứ hải bát hoang ,trước thiên địa nhật nguyệt ,Long Khuyết xin lập lời thề ,một lòng trung thành với chủ nhân.nếu phản bội chết k toàn thây,hồn phi phách tán,mãi mãi k đc siêu sinh!

    Giơ tay lập thề,Long khuyết kiên định,một tia sét nổ ra vang trời,lời thề Thần long đc thành toàn.Bao năm đầy tuyệt vọng,đây là lần đâu tiên long Khuyết ánh mắt tràn đầy hi vọng,vui mừng...hắn như được sống lại thêm một lần nữa...,nhìn Niệm Từ không chớp mắt,không cần bít nàng là ai ,không cần bít nàng đến từ đâu,và cũng không cần bít nàng muốn làm gì…người cứu hắn một mạng đưa hắn ra khỏi bóng tối thì hắn nguyện dùng cả đời này cho nàng ,dù có chết vẫn mãi không từ…

 -Ta...ta bây giờ không còn gốc gác,không còn dính líu với Kim Long tộc nữa,bị xóa tên khỏi dòng tộc rồi…ta không muốn dùng cái tên Long Khuyết này nữa…Thần quân..người có thể đặc cho ta một cái tên khác không?…

Hắn khẽ rụt rè cầu xin nhìn Niệm Từ…

 Ngước nhìn lên vách núi ,Niệm Từ im lặng một hồi rồi nói .

-Đây là núi Cửu Châu,ngươi lại là rồng đen ,gọi là Ô Cửu đi.

-Đa tạ Thần quân…từ nay ta sẽ là Ô Cửu ,Ô Cửu nguyện một đời trung thành với người…!

  Nét mặt vui mừng,một cuộc đời mới bắt đầu,  trong đôi mắt tăm tối ấy lóe lên một tia sáng ấm áp…

   -Ta …ta chưa bít người là ai…ta.. nên gọi người là gì …?thưa ..thưa chủ nhân? 

  Quỳ gối cúi đầu Long khuyết khẽ giọng.

-Vương Thần Dạ Giới , Vương Niệm Từ …!

  Khóe miệng cười lạnh ,nàng quay người nhẹ nhàng tựa lông hồng,vụt bay lên khỏi vực núi, theo sau là một con Hắc Long không sừng to lớn,rầm vang uy mãnh cả thiên địa…


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play