71.

Đổng Minh bị ám ảnh bởi cái gọi là “hình mẫu phụ nữ hoàn hảo”.

Thực chất khi cha mẹ ly hôn, hắn cũng không làm gì sai, đơn giản chỉ vì người đàn ông kia không trân trọng bà.

Cuối cùng, mẹ ruột hắn nhảy lầu.

Phải, cũng là nhảy lầu.

Tôi thầm nghĩ Trần Hương sẽ giải quyết tình huống này thế nào?

Kết quả Đổng Minh lại ngất xỉu trước vì kiệt sức?

Tôi: “...”

Hướng phát triển của cốt truyện thật nhàm chán.

72.

Trần Hương yếu ớt, mỏng manh, bị đánh một trận đã đổ bệnh.

Nhìn trong video giám sát, chắc là bị sốt.

Mà tình hình của Đổng Minh cũng không mấy khả quan, nằm gục trên sàn ngất đi một lúc.

Hắn bò đến cạnh tủ đầu giường lấy thuốc uống.

Sau đó nhìn chằm chằm vào camera: “Nếu chúng tôi ch.ết, sớm muộn gì cảnh sát cũng phát hiện ra, cô nghĩ mình thoát được sao?”

Tôi đáp: “Anh đoán xem? Những tội phạm lừa đảo thoát tội thế nào?”

Hắn hỏi: “Cô đánh lừa?”

Tôi khẽ cười.

“Những hệ thống rác rưởi đó sao có thể so sánh với tôi?”

Nói xong, tôi cúp máy, mặc kệ hắn gọi thế nào cũng không trả lời.

73.

Đổng Minh đợi thêm hai ngày, Trần Hương chật vật bò dậy.

Nhưng Đổng Minh chiếm giữ căn phòng chứa thuốc, cô ta thương lượng mấy lần đều bị Đổng Minh đuổi đi.

Trần Hương khóc lóc: “Anh không thể đối xử với tôi như vậy, tôi còn phải cho con ăn…”

Đổng Minh lạnh lùng cất lời: “Cô sốt rồi, không thể cho con bú.”

Trần Hương dựa vào cửa gào khóc, bắt đầu kể lể bày tỏ tình yêu.

Sau đó lại chuyển thành nguyền rủa.

Đổng Minh không hề dao động,

Trần Hương nghĩ ra một cách, cuối cùng bắt đầu mắng mỏ, nguyền rủa con gái của chính mình.

“Sau này con gái anh sẽ bị người khá c/ưỡng h/iếp! Bởi vì nó có một người cha như thế! Nó sẽ ch.ết rất thảm!”

Đổng Minh phẫn nộ đá mở cửa phòng.

Trong tay Trần Hương đang cầm một con dao, nhân cơ hội đâm tới…

Thật sự là cơ hội tốt!

Phế vật! Thế mà chỉ đâm được vào cánh tay.

Đổng Minh tức điên lại tẩn cô ta một trân.

Tôi nhìn mà chán.

Sau đó, tôi phát hiện hắn ta thậm chí còn mất kiểm soát hơn trước.

74.

Thông thường tội phạm gi.ết người hàng loạt có thói quen đối nghịch với nạn nhân.

Họ không có chút thông cảm hay tội lỗi nào, bởi họ không coi đối tượng bị bạo lực của mình thành đồng loại.

Một khi nhận ra đối phương là đồng loại, đang gặp khủng hoảng đạo đức, hàng rào phòng thủ tâm lý cũng sụp đổ.

Đặc biệt khi nghĩ đến con gái mình…

Làm tốt lắm, Trần Hương.

Mặc dù gần như đã bị đánh ch.ết.

75.

Bảy ngày.

Trùng hợp cũng là bảy ngày.

Thời gian mà Đổng Minh ngược đãi các nạn nhân cũng chừng ấy.

Cảnh sát phá cửa xông vào.

Tôi hơi tiếc, nhưng vẫn phải chấm dứt việc theo dõi, hơn nữa còn phải xóa sạch dấu vết xâm nhập.

Cảnh cuối cùng trong video là Đổng Minh một tay bế con, Trần Hương gục vào chân cầu thang.

Đổng Minh lẩm bẩm gì đó…

Tôi quan sát khẩu hình môi.

Hắn nói: “Nhanh vậy sao…”

Hiển nhiên, đối phương rất không cam tâm.

76.

Sau bảy ngày ẩn dật, cuối cùng tôi cũng bước ra ngoài.

Vừa xuống tầng đã thấy hachimi đang bị lũ trẻ vây quanh.

“Gâu! Gâu!” Nó sủa hai tiếng chào tôi.

Tôi quay đầu, nhìn TV đang phát.

[Bà Tân - một người phụ nữ vô gia cư đã tìm lại được người nhà, được biết bà Tân mất tích hơn 20 năm, cha mẹ đã qua đời. Nhưng cháu trai, ngài Tân vẫn không từ bỏ việc tìm kiếm bà trong nhiều năm để thực hiện tâm nguyện cuối cùng của cha mẹ…]

Trên TV xuất hiện hình ảnh người phụ nữ điên, chính xác mà nói, là bà Tân.

Hachimi đột nhiên sủa vang, sau đó định chạy mất.

Giang Ngưng: “Hachimi!”

Tôi chộp nó lại.

Giang Ngưng giật mình hỏi: “Nó làm sao thế?”

Tôi túm chặt con chó còn đang vùng vẫy, nói: “Chắc là tìm được chủ cũ.”

Nói xong, tôi gọi điện cho anh trai.

“Nếu ngài Tân gì đó không phiền, vậy bảo ông ấy đưa bà Tân tới đây xem sao.”

77.

Cháu trai của bà ấy cực kỳ hiếu thảo, nhanh chóng theo chân cảnh sát dẫn cô mình đến đây.

Ông Tân kinh ngạc: “Đây là…”

Tôi nói: “Chắc là chó do bà ấy nuôi.”

Tôi giải thích mình gặp nó ở nhà tang lễ.

Nhưng tôi không kể, lúc mình và bà ấy đánh nhau, con chó này còn xông tới cắn giày tôi.

Ông Tân sững sờ: “Cho nên cũng nhờ có thứ tình bạn đồng hành như này mới kiên trì được…”

Vừa dứt lời, bà ấy đã bắt đầu lăn lộn dưới đất với chó.

Khung cảnh rất hỗn loạn.

Lúc con chó bị mang đi, Giang Ngưng khóc to.

Cô ấy không hề ngăn cản, nhưng lại quay sang mắng tôi.

“Cậu thật xấu xa, để tớ nuôi dưỡng nó lâu như vậy, đổ bao tâm tư tình cảm.”

Anh tôi phụ họa: đúng, quá xấu xa!

Tôi hỏi anh ấy: “Kết án chưa?”

Anh tôi ngáp dài: “Kết thúc rồi, anh phải về ngủ ba ngày ba đêm.”

Tôi tóm lấy anh ấy.

“Không được, anh nhanh tiết lộ chút chi tiết vụ án đi.”

78.

Thực tế cũng không có nhiều chi tiết lắm.

Muốn làm được phải dựa vào công nghệ điều tra dấu vết, điểm này vẫn còn chút khó khăn.

Đột phá của vụ án là từ khẩu cung của An Tông.

Vốn dĩ thái độ của An Tông rất kiêu ngạo.

Chỉ nói đi nói lại mấy câu.

“Tôi chưa từng gặp hắn.”

“Các th.i th.ể đều được để ở ngoài, tôi tự đến lấy.”

“Đưa tiền mặt.”

Nhưng khi cảnh sát thẩm vấn về ID Người Tốt Cả Đời Bình An.

Ông ta nói: “Tôi thích suy luận, nói vớ vẩn mấy câu không được à?”

“Thích suy luận trinh thám nhưng mù luật, còn ngày ngày hỏi hắn xem tiền lương có giữ được hay không…”

Tôi hiểu ra: “Cuộc thẩm vấn này là để tìm bước đột phá?”

“Ừm, suy luận ngược tìm chứng cứ.”

Nói đến đây, anh tôi lại thở dài.

“Có đến 12 nạn nhân, trước mắt mới chỉ tìm được tro cốt của ba người…những người khác khó mà tìm về được, người nhà của họ được suy xét nên cúng bái thế nào.”

Anh còn nói: “Trong Cục dự định sẽ làm một báo cáo phỏng vấn độc quyền nhằm ngăn chặn tội phạm giấu mặt…”

Tôi hiểu.

Tác dụng lớn nhất của pháp luật không phải là bắt giam mà là răn đe.

Về điểm này, họ đang làm rất tốt.

Nếu không, tôi cũng chẳng thể xác định chính xác hai tên trong số những người ngưỡng mộ đề cao tội phạm.

“Còn có một số ý kiến trên mạng.”

Tôi ngẩng đầu: “Hả?”

Anh tôi nói: “Một số cô gái bị quấy rối đã báo cảnh sát, lực lượng cảnh sát tuần tra trên internet cũng được điều động. Thật là, ai lại lấy tiêu chuẩn đạo đức của những kẻ sát nhân làm tiêu chuẩn chứ…”

Tuyệt.

79.

Thời gian vừa rồi, anh tôi rất mệt. Nhưng có lẽ vừa được uống cà phê do Giang Ngưng pha, lúc này trông tươi tỉnh lắm.

Thoạt nhìn tràn đầy năng lượng.

“Nghe nói, vợ chồng Đổng Minh bật hệ thống an ninh, đập nát toàn bộ thiết bị điện tử xung quanh, trốn trong nhà 7 ngày chờ cảnh sát đến bắt…”

Tôi: “Có tật giật mình.”

Anh trai nhìn tôi chằm chằm: “Không liên quan đến em?”

Tôi sửng sốt: “Liên quan gì đến em? Mấy ngày nay em đều ở trong nhà!”

“...Em càng ở nhà mới càng dễ gây chuyện.”

Tôi cạn lời: “Anh nghĩ vậy, em cũng hết cách.”

Anh tôi tức giận: “Em…”

Giang Ngưng thấy không ổn, vội vàng xông tới.

“Làm sao vậy?”

Anh tôi đành nhịn xuống.

“Không có gì, dặn dò con bé chú ý an toàn chút thôi.”

Chờ Giang Ngưng đi rồi, anh ấy mới tiếp tục: “Dù sao cũng là tội phạm gi.ết người cực kỳ nguy hiểm, chờ anh ngủ dậy sẽ nói tiếp mấy chuyện này, em cứ đợi đấy.”

Tôi cười cười, không đáp.

80.

Sau khi tiễn anh đi, tôi về nhà mở ngăn kéo.

Ba viên đạn nằm yên vị bên trong.

Lúc Đổng Minh bắn chúng vào người tôi, tôi dùng tay không moi đạn ra.

Sau đó, miệng vết thương nhanh chóng khép lại.

Đổng Minh nhìn thấy…cực kỳ sợ hãi.

Giây phút đó, phòng tuyến tâm lý của hắn cũng sụp đổ.

Hắn hỏi tôi: “Cô rốt cuộc là thứ gì?”

Tôi không biết trả lời vấn đề này thế nào.

Bởi tôi là đứa trẻ bị vứt bỏ ở hố chôn tập thể ngoài chiến trường xưa, được bố đưa về nuôi dưỡng.

Tôi có khả năng học tập và bắt chước rất nhanh, sức chống chịu của cơ thể cực kỳ mạnh mẽ, từ nhỏ đến giờ chưa từng bệnh tật ốm đau, miệng vết thương cũng nhanh chóng lành lại.

Ngoài ra…lần này bị thương, trong cơ thể tôi dường như có thứ gì đó đang dần thức tỉnh.

Tôi không biết là cái gì.

Nhưng tôi không thích “nó”.

Cho nên, tôi đè nén nó.

Cuộc sống trở lại bình yên.

END.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play