61.

Tôi không biết khi những cô gái đó bị hắn bắt, họ đã làm những gì.

Có lẽ có người phát điên, có người liều mạng cầu xin, cũng có người tìm cách thỏa hiệp.

Nhưng đều vô dụng, cuối cùng bọn họ đều ch.ết, hơn nữa còn ch.ết rất thảm.

Bởi vì người đặt ra quy định, mãi mãi vẫn là thợ săn.

Có điều, đôi khi thợ săn cũng sẽ trở thành con mồi.

Hắn nên tập làm quen với việc để người khác đưa ra quy luật sinh tử với chính mình.

62.

Ngày hôm sau, Trần Hương đã bình tĩnh lại.

Cô ta bế con ngồi trên sofa, cho con uống sữa.

Đổng Minh thức suốt đêm tìm cách đập cửa, phá khóa.

Đáng tiếc, hắn đã đánh giá thấp hệ thống an ninh mà vợ mình bỏ tiền ra chế tạo.

Hắn quay sang hỏi Trần Hương: “Cô đã làm những chuyện vớ vẩn gì thế!”

Trần Hương mỉa mai: “Cũng nhờ những chuyện tốt mà anh làm cả thôi, lỡ như có người xông vào gi.ết ch.ết hai mẹ con tôi thì sao?”

Đổng Minh nghẹn lời, im lặng ngồi trên ghế sofa, lấy tay che mặt.

63.

Muốn ngủ?

Nằm mơ!

Tôi đây còn chưa được ngủ cả đêm.

Dựa theo những bức ảnh của nạn nhân, tôi thức suốt đêm để mô phỏng lại mấy bức họa.

Thời gian quá ít, công việc lại vất vả.

Nhưng tôi còn gắn thêm chút âm thanh lồng tiếng đặc sắc.

Thấy bọn họ đã dần bình tĩnh, tôi chiếu đoạn phim ngắn trực tiếp lên TV nhà họ.

64.

Trong camera giám sát, một nhà ba người đang rất yên tĩnh.

Đột nhiên, TV vụt sáng.

Tiếp đó là hình ảnh Đổng Minh đang điên cuồng hành hạ một người phụ nữ.

Âm thanh sống động, chân thật.

Trần Hương hét lên, đặt con sang một bên, muốn chạy đến tắt TV.

Buồn cười, cô ta tắt được chắc?

Tôi đã cài đặt nút mở từ xa rồi.

Bật âm lượng lên mức tối đa.

Đổng Minh chửi bới, lao tới đập nát TV.

Tôi lại mở micro của camera giám sát, kết nối với dàn loa của nhà hắn, âm thanh vang vọng khắp nhà.

Hai vợ chồng bỏ con nằm đó, điên cuồng đập nát mọi thứ xung quanh, đặc biệt là Trần Hương, cô ta dường như điên rồi.

Dàn loa bị đập, di động cũng ném hỏng, tất cả các thiết bị đều vỡ nát.

Thế nhưng, âm thanh vẫn còn.

Hai người họ cuối cùng cũng hướng mắt về phía camera.

Tôi nhìn thấy hai tay của Đổng Minh đã tàn phế.

Trước đó, hắn bị tôi đánh gãy xương, vừa rồi còn cử động mạnh như vậy, mấy ngón tay đã bị biến dạng nghiêm trọng, nhưng dường như hắn không còn cảm nhận được đau đớn.

Đổng Minh bình tĩnh lại, cầm điện thoại gọi cho tôi.

65.

Hắn nói: “Cô nghĩ rằng chút chuyện này có thể dọa chúng tôi sao?”

Tôi nhìn vào camera: “Anh thì vẫn ổn, nhưng vợ anh thì chưa chắc.”

Ngay sau đó, Trần Hương giơ lên một bình hoa thật lớn, đập mạnh vào đầu hắn.

Đổng Minh rên rỉ ngã xuống.

Trần Hương cướp lấy điện thoại, khóc lóc van xin: “Cầu xin cô buông tha cho mẹ con tôi! Người là do hắn gi.ết, không liên quan gì đến tôi!”

Tôi chép miệng.

“Nhưng nếu ngay từ đầu, lúc phát hiện hắn gi.ết người, cô đi báo cảnh sát, vậy thì những cô gái sau sẽ không phải ch.ết.”

Trần Hương nức nở: “Khi đó, khi đó tôi vừa mới sinh con…”

“Không, cô nghĩ hắn yêu cô. Thậm chí còn cảm thấy được một tên tội phạm gi.ết người yêu say đắm rất thỏa mãn…”

“Không phải, không phải như thế.”

Tôi cười: “Trần Hương, tôi biết rõ cô là loại người như thế nào, hai người quả thực là trời sinh một cặp.”

66.

Tôi tra được thông tin Trần Hương bắt nạt bạn cùng lớp ở trường, khiến người nọ phải nhảy lầu t.ự t.ử.

Chẳng qua, cô ta thoát tội nhờ lá thư tuyệt mệnh của nạn nhân, thậm chí mọi người còn tin rằng Trần Hương không hề quen biết người bị hại.

Cô ta cũng không ngây thơ như tưởng tượng.

Sau này lại thành công rũ bỏ hình tượng quá khứ dơ bẩn, thuận lợi gả vào nhà giàu.

Đổng Minh vẫn luôn bị ám ảnh bởi mẹ ruột, hắn cho rằng phụ nữ nên giống như bà ấy, dịu dàng, ngây thơ.

Hắn chán ghét mẹ kế tham lam, đầy tham vọng.

Buồn cười chính là, hắn nghĩ mình đã kết hôn với một bản sao giống hệt của mẹ.

Thực tế, vào ngày kết hôn, Trần Hương còn đăng một bài viết lên weibo của mình.

[Kẻ có sức chịu đựng tinh thần kém cỏi chỉ có thể thối rữa trong bùn lầy, người dũng cảm vươn lên nhất định sẽ được hưởng hạnh phúc cả đời.]

Đi kèm là ảnh cưới ngập tràn hạnh phúc.

67.

Lúc này, tôi mỉm cười nói với Trần Hương.

“Tôi cho chồng cô hai lựa chọn, chờ ch.ết hoặc báo cảnh sát. Để công bằng, tôi cũng cho cô hai lựa chọn.”

“Gi.ết hắn hoặc cả hai ch.ết chung.”

“Gi.ết hắn đi, dù sao đây cũng chẳng phải lần đầu tiên trên tay cô dính m.áu, đúng không?”

Sau đó, tôi cúp máy.

Người chính trực không nói chuyện mờ ám, tôi muốn nhìn xem hai con thú chiến đấu với nhau.

68.

Trần Hương còn đang cầm điện thoại, Đổng Minh đột nhiên tỉnh lại.

Hắn giật lấy di động, đập vỡ: “Cô dám báo cảnh sát?”

Trần Hương mới sực nhớ: “Báo cảnh sát, cảnh sát…”

Đổng Minh suýt chút bóp ch.ết cô ta!

Đúng lúc này, con gái khóc la ầm lên, hắn mềm lòng.

Trần Hương khóc lóc chạy ra, trốn sang một bên ôm chặt đứa bé, dường như coi nó là lá bùa hộ mệnh.

Một đứa trẻ sáu tháng tuổi cùng lắm chỉ có thể hình thành trí nhớ ngắn hạn, khi lớn lên sẽ hoàn toàn quên mất chuyện này.

Đổng Minh che đầu bỏ chạy lên lầu.

Tôi lặng lẽ quan sát Trần Hương đang sợ hãi.

Cô ta thật ngu ngốc, chỉ có thể dùng mấy thủ đoạn của trà xanh, là kỹ năng dựa trên sự gắn bó với đàn ông.

Ngược lại, Đổng Minh chuyên tâm nghiên cứu phương thức phạm tội, thông thạo các điều khoản pháp luật.

Nhưng hắn cũng là đàn ông, không phải sao?

Trận đối đầu chuyên nghiệp.

Ai thắng ai thua còn chưa dám chắc.

69.

Hôm sau, Trần Hương chủ động dỗ dành Đổng Minh.

Thậm chí vừa ôm con, vừa làm bữa sáng.

Đổng Minh không dao động, hắn cũng không phải kẻ ngốc, đã biết Trần Hương không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Nhưng Trần Hương khóc.

Cô ta nói lúc mới sinh con xong không lâu đã biết hắn có vấn đề, nhưng không dám điều tra: “Ban đầu, em còn nghĩ anh ngoại tình, lúc đó em chỉ muốn ch.ết…”

Trần Hương kể lể: “Nhưng sau khi phát hiện anh gi.ết những người đó, em mới biết anh không yêu họ…”

Sau đó đã thành công dỗ được Đổng Minh.

Tôi: “...”

Quả thật là mở mang tầm mắt.

70.

Trần Hương rất kiên nhẫn, liên tục dỗ dành Đổng Minh ba ngày.

Thỉnh thoảng cũng có chút cãi vã, nhưng làm lành rất nhanh.

Xét thấy vụ án năm xưa của cô ta khó mà thay đổi được kết quả, tôi không thể để cô ta thắng được.

Vì thế, tôi mở micro trên camera giám sát.

“Trần Hương, cô đã nói chuyện trước kia mình bắt nạt bạn học đến ch.ết cho chồng cô biết chưa?”

Trần Hương: “???”

Sắc mặt Đổng Minh thay đổi: “Cô bắt nạt bạn học? Còn hại ch.ết người ta?”

Trần Hương ngơ ngác.

“Anh gi.ết tận 12 người, còn nói tôi?”

Tôi cười nhạo.

“Trần Hương, chồng cô yêu cầu phụ nữ phải có đạo đức, trong sạch. Cô không biết sao?”

Tôi nói: “Đầu tiên, cô ta kết bạn với cô gái đó, sau khi lấy được lòng tin của đối phương, lại bán cô ấy cho một tên lưu manh trong trường. Tôi thấy hai người quả là trời sinh một cặp, có điều nếu chỉ ngược đãi thân thế, Trần Hương không thấy thú vị lắm, cô ta thích phá hủy cả tâm lý của người khác…”

Cảm xúc của Đổng Minh dần trở nên kích động.

Hắn tát Trần Hương một cái: “Con khốn!”

Trần Hương muốn điên rồi: “Anh bị thần kinh à? Chẳng phải bản thân cũng là tội phạm gi.ết người đó sao?”

Tôi cười: “Hắn không giống cô. Bởi vì hắn cho rằng mình đã chọn đúng, chọn được một người phụ nữ có đạo đức tốt, trong sáng và ngây thơ.”

Trần Hương hiển nhiên cũng ý thức được đây là tình huống nguy hiểm thế nào.

Cô ta hoảng sợ: “Chồng! Chồng nghe em giải thích! Đừng để cô ta lừa!”

Tôi tiếp tục: “Đổng Minh, cả đời anh theo đuổi chủ nghĩa phụ nữ hoàn mỹ, đáng tiếc lại cưới phải một thứ khốn nạn.”

Hắn dần mất kiểm soát, thậm chí còn rút dây thắt lưng ra đánh Trần Hương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play