41.

Đổng Minh bị chó dọa cho giật mình.

Nhưng con chó ngốc kia lại không tấn công hắn, ngược lại còn vẫy đuôi như nhận người quen.

Tôi hơi tức giận: “Mày theo ai đấy? Cút về đây!”

Chó phớt lờ tôi.

Mãi đến khi Đổng Minh nhấc chân đạp nó.

Nó mới sợ hãi cụp đuôi chạy về phía tôi.

Tôi càng tức: “Tại sao đá chó của tôi?”

Đổng Minh xắn tay áo: “Loại chó điên như thế, đánh ch.ết được thì cứ đánh.”

Tôi bật cười: “Xem ra anh thực sự lấy đạo đức trên mạng làm tiêu chuẩn để chấp hành nhỉ, đúng không Theo Đuổi Ánh Sáng?’

Hắn sửng sốt.

“Ái chà, người quen trên mạng cũng ở đây à.”

42.

Đổng Minh hơi nheo mắt lại.

Đôi mắt hắn hẹp dài, nhìn có vẻ giống người hiền lành, dè dặt.

Người như vậy nếu bắt chuyện với một cô gái trên phố, hầu như sẽ không bị từ chối.

Ai biết được, hắn còn chẳng bằng cầm thú súc sinh?

Lúc này, đối phương cũng nhận ra tôi.

“Cô can đảm đấy, dám xuất hiện trước mặt tôi.”

Tôi thản nhiên: “Thích bà chủ của cửa hàng này à? Sao thể, khẩu vị thay đổi rồi?”

Hắn cau mày: “Tôi không biết cô đang nói cái gì.”

“Cô ấy chắc hẳn không phải mẫu người anh thích, đúng chứ?”

Vẻ mặt của Đổng Minh dần trở nên cảnh giác, sau đó hắn nhìn tôi, cười khẩy.

“Cô bị ảo tưởng từ trên mạng đến điên rồi sao? Thật sự coi mình là Người Phác Họa Tội Phạm đấy à?”

Tôi mỉm cười: “Anh áy náy sao?”

Đổng Minh: “Cô bị điên à?”

Tôi không cười nữa, chậm rãi bước về phía hắn.

“Anh nhắm vào một số người mà bản thân cho là ‘gái hư’, lăng nhục họ, làm tổn thương họ, cuối cùng gi.ết ch.ết họ.”

“Anh tìm cả vạn lý do để áp đặt cho suy nghĩ vớ vẩn, logic ngớ ngẩn của chính mình.”

“Nhưng hôm nay thì sao?”

“Đối tượng lựa chọn lại là một cô gái ăn mặc kín đáo, chăm chỉ làm việc, giúp đỡ người khác.”

Hắn từ từ lui dần về sau, mãi đến khi tôi đứng trước mặt hắn, mặt đối mặt.

“Thừa nhận đi, dù có tìm bao nhiêu lý do để bao biện, anh cũng chỉ là kẻ tâm lý bẩm sinh đã méo mó, đáng khinh, hạ tiện.”

Trong giây phút đó, tôi đã xác định được chắc chắn.

Chính là hắn.

Giữa biến thái và biến thái, chỉ cần một ánh mắt là đủ.

Hắn cũng ý thức được mình đã bị lộ, giật mình sực tỉnh, đẩy mạnh tôi ra.

Tôi và hắn có chiều cao tương tự, bản thân chỉ dùng chút sức đã ấn hắn sát vào tường.

Tôi cười nói: “Sao vậy, không ngờ phụ nữ cũng có sức lực mạnh vậy sao?”

Hắn lạnh lùng nhìn tôi: “Cô điên rồi, đứng đây nói nhảm có ích gì, có giỏi thì báo cảnh sát đi.”

Không tồi, tố chất tâm lý khá vững.

“Xem ra, anh rất tự tin vào năng lực xóa sạch dấu vết hiện trường của mình, nóng lòng muốn khoe khoang với cảnh sát.”

Hắn cười khinh thường, vùng vẫy tránh thoát, tôi hơi lui về sau để hắn trốn ra.

Tên đần này ấy à, tưởng mình thoát được.

Rất tự tin đúng không?

Quả nhiên, đối phương hài lòng, sửa soạn lại mấy vết nhăn trên quần áo.

“Tôi ghét nhất là loại phụ nữ như cô.”

Tôi còn tưởng hắn muốn nói gì khác cơ đấy.

Kết quả lại nghe được: “Đáng ra ngay từ đầu, không nên cho các cô được hưởng quyền lợi giáo dục mới đúng. Để cô đọc mấy quyển sách vớ vẩn, xem được mấy bộ phim, nghe mấy câu khẩu hiệu lại quên mất chính mình là ai.”

…..Không nghĩ tới.

“Tôi biết cô có bệnh, nhưng không ngờ lại nặng đến mức này.”

Hắn nói: “Cô đi báo cảnh sát đi, tôi vẫn luôn chờ đây.”

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

43.

Tôi còn định đuổi theo, Giang Ngưng đã đi ra.

Cô ấy kinh ngạc: “Cậu về rồi à? Oa, con hachimi này là của ai đấy?”

Bên ngoài ngõ nhỏ truyền đến âm thanh của động cơ xe thể thao.

Tôi vội lướt qua Giang Ngưng: “Đợi tớ về rồi nói, bây giờ còn có việc.”

Giang Ngưng đứng sau hét gọi: “Lại có việc gì nữa? Cậu ăn cơm chưa? Tớ nấu cà ri…”

Tôi cứ thế đi thẳng: “Cho con chó kia ăn trước đi!”

Giang Ngưng lẩm bẩm: “Chó làm sao mà ăn cà ri được chứ…”

44.

Đổng Minh lái một chiếc xe thể thao mui trần.

Nhìn thấy tôi đuổi theo phía sau, chỉ là một chiếc xe nhỏ tồi tàn, hắn cười khinh miệt.

Thậm chí còn cố tình giảm tốc độ chờ tôi.

Sau đó phóng vọt đi.

Tôi cũng cười.

Mãi cho đến khi hắn băng qua đường, sang đến bên cao tốc mới giảm tốc độ.

Trên cao tốc có thể chạy tốc độ nhanh nhất.

Tôi lái xe theo sát.

Hắn giật mình nhìn lại, đánh tay lái, muốn tránh xa xe tôi.

Tôi tăng tốc vượt qua.

Sau đó nghe thấy tiếng chửi thề vọng đến từ phía đối phương.

Tôi lại giảm tốc, để xe đi sát cạnh hắn, húc nhẹ mấy phát.

Hắn tức giận, tôi biết.

Vẫn biết phải giảm tốc độ khi ra khỏi đường cao tốc.

Thật ngoan.

45.

Đàn ông yêu thích xe cộ, có vẻ loại sản phẩm sắt thép này mang đến cho họ cảm giác quyền lực, kiểm soát mạnh mẽ.

Không nói đến sở thích của đàn ông.

Nhưng loại người biến thái như hắn, lúc đua xe còn bị phụ nữ khiêu khích, chắc chắn sẽ tức điên.

Ra khỏi đường cao tốc, hắn lái xe về phía ngoại thành.

Thậm chí còn cố ý điều chỉnh tốc độ, dẫn dụ tôi đi theo.

Tôi nghĩ, hắn muốn dẫn tôi đến một “chỗ tốt”.

46.

Cuối cùng, xe dừng dưới chân núi Công Danh ở ngoại thành. Nơi này là khu bảo tồn thiên nhiên, heo hút hẻo lánh, ít người qua lại, quả thật là một nơi thích hợp.

Đổng Minh dừng xe, tôi cũng dừng xe.

Đối phương bước xuống đi về phía tôi, vẻ mặt tức giận. Tôi mỉm cười, đạp chân ga.

Trước ánh mắt khiếp sợ của hắn, tôi húc mạnh vào đuôi xe hắn.

Siêu xe trăm vạn bị lật nghiêng, quả là cảnh tượng mãn nhãn.

Đối phương múa may gào thét.

Tôi hạ cửa sổ, huýt sáo vui vẻ.

Thậm chí còn tốt bụng tông thêm bảy tám lần, cho đến khi chiếc xe kia đập thẳng vào vách núi, thay đổi cả hình dạng.

Lúc này mới bước ra.

Nhìn vẻ mặt kinh hoàng của Đổng Minh trông thật buồn cười.

Tôi nhìn đối phương: “Hỏi anh một câu, tôi phải làm đến mức độ nào thì anh mới dám báo cảnh sát?”

Đối phương bối rối: “Cái gì?”

Tôi nói: “Công dân bình thường đều tự tìm đến pháp luật để bảo vệ.”

Hơn nữa, chẳng phải hắn rất tự tin sao? Hắn tin rằng bản thân đã dọn dẹp sạch sẽ hiện trường, thậm chí còn tự nhận mình là tội phạm thiên tài.

Lần này, hắn có thể gọi cảnh sát, báo án xảy ra một vụ tai nạn giao thông, gặp phải một nữ tài xế điên.

Tôi nhìn chiếc xe bị đâm cho nát nhừ, sực tỉnh: “Có lẽ anh không thiếu tiền, không để ý chiếc xe hỏng này?”

Nói xong, tôi lôi ra chiếc rìu yêu quý.

47.

Ở nơi hoang vắng, heo hút, một chiếc xe bị đâm nát bét.

Tôi tẩn cho Đổng Minh một trận.

Bẻ gãy từng ngón tay phải của hắn, còn dùng kìm nhổ tận bảy cái răng.

Tôi cạo sạch phần tóc giữa đầu của hắn.

Thậm chí còn cạo nốt nửa bên lông mày.

Xương sườn của đối phương bị đấm hơn chục nhát, nhưng tôi khống chế lực tay ổn định, không làm gãy xương.

Đánh xong trận này cũng mệt.

Đổng Minh nhìn tôi chằm chằm, tôi còn tưởng tên này muốn nói thêm cái gì.

Ai biết hắn lại phun ra đầy miệng má.u, hỏi một câu: “Vì sao cô biết?”

48.

Vì sao tôi biết?

Đương nhiên là vì Tiểu Kim nhận ra hắn.

“Sau khi Chu Kiến ch.ết, là anh cho người phụ nữ điên ăn đúng chứ? An Tông không biết anh, nhưng con chó sẽ không nhận nhầm mùi.”

Tôi không biết Chu Kiến ch.ết như thế nào, nhưng không sao, người đó không có giá trị.

Hắn dùng thủ đoạn tàn nhẫn gi.ết hại nhiều người, thế nhưng lại bằng lòng “chăm sóc” một người điên.

Tra tấn bà ta, hủy hoại bà ta, không những không gi.ết, ngược lại còn nuôi bà ta rất tốt.

Bà ta đã lớn tuổi, cơ thể không thể khỏe mạnh như vậy.

Trong tình huống này, chỉ có một khả năng, Chu Kiến hận bà ta, muốn gi.ết bà ta.

Nhưng lại “yêu” người phụ nữ này say đắm, không ra tay được.

Cho nên, Chu Kiến mới ra tay gi.ết hại những người phụ nữ khác, coi họ là người thay thế.

Đợi đến một ngày nào đó, bản thân có thể đích thân ra tay với người nọ.

Đáng tiếc, chưa chờ được đến ngày đó đã ch.ết rồi.

Còn Đổng Minh?

Hắn sùng bái Chu Kiến, bắt chước Chu Kiến, trở thành Chu Kiến, thậm chí còn giỏi hơn Chu Kiến.

Hắn xử lý mọi chuyện rất cẩn thận, An Tông cũng chưa từng gặp mặt.

Nhưng hắn sao nỡ không đến thăm người phụ nữ điên đó?

Vì Chu Kiến cũng coi như người thầy tinh thần của hắn.

Tôi nói: “Tôi nghĩ Tiểu Kim là con chó rất thông minh.”

Đổng Minh: “...”

Tôi cảm thấy nếu Đổng Minh còn có thể đứng dậy, nhất định sẽ muốn lao vào đánh tôi.

Hắn nói: “Rốt cuộc cô muốn cái gì…”

Tôi đáp: “Không nghe hiểu sao? Tội phạm gi.ết người không có nhân quyền.”

Lúc nào cũng khiêu khích kêu tôi báo cảnh sát, nhưng thực chất, hắn mới là người đang sợ.

“Việc này chẳng phải thú vị hơn cả săn gái sao?”

Tôi ném cho hắn một chiếc di động.

“Anh có hai lựa chọn, gọi người tới cứu hoặc báo cảnh sát.”

Hắn vùng vẫy, ngẩng đầu nhìn tôi.

Tôi nói: “Tôi khuyên anh nên báo cảnh sát, nếu không sau này đừng mong yên ổn.”

49.

Tôi dừng xe cách đó không xa.

Đợi khoảng hai giờ.

Cuối cùng, người đến không phải cảnh sát mà là một chiếc minibus.

Hắn vẫn lựa chọn gọi bạn đến cứu.

Tôi khẽ thở dài: “Không nghe khuyên bảo à.”

Hầu hết, những kẻ gi.ết người hàng loạt, đều có chứng hoang tưởng.

Hắn cũng không ngoại lệ.

Ví dụ như, hắn ảo tưởng chính mình có thể xóa sạch dấu vết trước mặt cảnh sát.

Nhưng ảo tưởng dù sao cũng chỉ là ảo tưởng, sớm muộn gì chẳng tan biến, không phải sao?

Cơ thể chịu đau đớn đến vậy, nhưng cuối cùng hắn cũng nhận thức được một điều, bản thân không dám tự mình báo cảnh sát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play