Trùng Sinh Niên Đại: Mang Theo Không Gian Làm Giàu Để Bao Nuôi Anh

Chương 18


2 tuần

trướctiếp

Con tiện nhân này, sao mày không chết đi?

“Diệp Duật, cứu em.”

Từ Khả có thể thấy rằng Dung Yên nghiêm túc, không phải đang hù dọa, thật sự muốn đưa cô ta đến đồn cảnh sát, vì vậy cô ta sợ rồi.

đồn cảnh sát... Cô ta không muốn đi chút nào.

Đương nhiên rồi, Diệp Duật càng không muốn đến đồn cảnh sát, nếu Dung Yên thật sự kích động kiện anh ta tội vu khống gì đó, vậy thì không hay đâu.

Hơn nữa, hai ngày nữa anh ta có thể rời thôn trở về thành phố, cũng không nên làm lớn chuyện này.

“Dung Yên, đừng làm loạn nữa, mau buông cô ấy ra... Tôi đồng ý với yêu cầu của cô.”

Dung Yên dừng bước, quay đầu nhìn Diệp Duật, âm thầm hừ một tiếng, anh ta chịu thua quá nhanh rồi? Nhàm chán thật.

Cô nghĩ anh ta sẽ tranh luận với cô ít nhất mười phút chứ.

“Được, tôi không phải người vô lý như vậy, nhưng lúc hai người xin lỗi nhất định phải thành khẩn, giọng nói phải to rõ.”

Muốn chơi cô à? Ồ, thế thì hai người phải gánh chịu hậu quả này.

Khi Diệp Duật nghe thấy yêu cầu của cô, khuôn mặt anh ta lại tối sầm lại.

“...Dung Yên, thật ra bọn tôi chỉ là quan tâm cô mà thôi...”

Dung Yên khịt mũi.

“Tôi cũng không phải là mẹ anh, cần anh quan tâm gì chứ? Hơn nữa, hai người quan tâm tôi cũng không có ý gì tốt, hai người vừa đến đã muốn chụp cho tôi một cái mũ lớn, hai người đây là trực tiếp muốn ép chết tôi à? Hay là không muốn để tôi tiếp tục sống ở cái thôn này nữa? Sự quan tâm của hai người thật là độc ác đó!”

Bây giờ cái thôn này vừa đóng cửa vừa bảo thủ, chỉ cần một tin đồn như vậy lan truyền ... Đổi lại là người khác, có lẽ đã bị hai người này hại chết rồi.

Khi Diệp Duật nghe thấy câu đầu tiên, trên mặt lộ ra vẻ tức giận,“Dung Yên, cô có thể nói chuyện đàng hoàng không vậy?”

“Tôi cũng muốn nói chuyện đàng hoàng lắm, nhưng mà. . .“ Dung Yên cười lạnh một tiếng, trầm giọng nói: “Hai người không xứng!”

Sắc mặt Diệp Duật tái nhợt.

“Được rồi, đưa tiền cho tôi, sau đó đi xin lỗi tôi.” Dung Yên buông tay, nhìn ánh mắt sợ hãi của Từ Khả, cười lạnh nói: “Hai người đừng hòng phớt lờ chuyện này, tôi không ngại đến đồn cảnh sát báo cáo hai người đâu, đến lúc đó, chỉ là không biết ...”

Ánh mắt Dung Yên đảo qua đảo lại giữa hai người,“Sau chuyện xấu này, còn thể đi học đại học không? Có thể trở lại thành phố không?”

Cô nhớ tới một chuyện, nguyên chủ vốn có thể thi đậu đại học, dù sao thì thành tích của cô ấy ở trường lúc trước, tốt hơn Diệp Duật.

Kết quả, buổi tối trước ngày thi đại học, nguyên chủ bị tiêu chảy không rõ nguyên nhân.

Kết quả là ngày hôm sau, cô ấy có đủ năng lực nhưng lại không đủ sức lực, thậm chí còn không thể cố gắng thi hết một môn.

Diệp Duật: ...

Từ Khả vô cùng căm hận trong lòng, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ nhẫn nhịn, “Dung Yên, cho dù cô có hận tôi hơn nữa, cũng không thể làm hại Diệp Duật! Anh ấy khó khăn lắm mới vào được đại học, cô muốn hủy hoại tương lai của anh ấy sao? Cô muốn báo thù cái gì, đều nhằm vào tôi là được rồi...”

Ngay khi cô ta vừa dứt lời — một tiếng “bốp” vang lên, má trái bị tát lệch sang một bên.

Từ Khả ôm khuôn mặt bị tát của mình, đôi mắt không thể nào tin được.

Vừa rồi cô ta bị Dung Yên đánh sao?

Cái tát này thật sự chọc giận Diệp Duật, người đang muốn bình tĩnh lại.

“Dung Yên, cô quá đáng lắm rồi, sao có thể đánh người chứ?”

Dung Yên nhướng mày, cười lạnh: “Tôi quá đáng chỗ nào chứ? Không phải cô ta bảo tôi cứ nhằm vào cô ta à? Tôi đang tác thành cho tình yêu vĩ đại của cô ta mà! Hơn nữa...”

Cô đưa tay ra và tát vào bên má còn lại của Từ Khả.

“Cô ta đáng bị như vậy, ai cũng có thể nói những điều cao thượng đó, nhưng cô ta thì không được.”

“Đêm trước kỳ thi đại học, cô ta bỏ thuốc tôi, tối hôm đó, tôi suýt chút nữa mất mạng, ngày hôm sau tôi ngất xỉu trong phòng thi vì kiệt sức. Chỉ vì chuyện này...” Dung Yên cười lạnh một tiếng, trong mắt không có chút độ ấm nào: “Tôi đánh chết cô ta vẫn còn nhẹ đó.”

Những lời này giống như một quả bom, khiến Tần Dư, Diệp Duật và Từ Khả đứng ở đây đều bị nổ không nhẹ.

Khuôn mặt sưng đỏ của Từ Khả lập tức biến sắc, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi.

Cô ta... Sao cô ta biết được?

Khi Dung Yên nhìn thấy đôi mắt của người phụ nữ này, liền biết rằng những gì mình nói hoàn toàn đúng.

Trong mắt cô hiện lên một tia lạnh lùng, nếu đã như vậy, cô nhất định sẽ giúp nguyên chủ báo mối thù lớn này.

Tần Dư phản ứng lại vô cùng tức giận, không ngờ người phụ nữ này lại xấu xa như vậy.

Còn Diệp Duật hoàn toàn bị sốc.

Anh ta vô thức nhìn Từ Khả, không dám tin Từ Khả lại có thể làm ra chuyện như vậy... Chuyện này sao có thể chứ?

Từ Khả cảm nhận được ánh mắt của Diệp Duật, bây giờ cô ta thật sự rất sốt ruột.

“Diệp Duật, cô ta đang nói bậy bạ, sao em có thể làm ra chuyện như vậy? Hơn nữa, chuyện này đã lâu như vậy rồi, nếu như chuyện cô ta bị tiêu chảy là do em làm... Cô ta có thể nhẫn nhịn lâu như vậy sao?”

“Dung Yên rõ ràng là đang tức giận chuyện lúc nãy, cô ta muốn vu khống em...”

Diệp Duật nghe xong, thấy cũng đúng.

Từ Khả là một người tốt bụng như vậy, cô ấy cũng sẵn lòng giúp đỡ người khác, sao cô ấy có thể làm ra chuyện ác độc hủy hoại tương lai của người khác như vậy chứ?

Anh ta tuyệt đối không tin cô gái mình thích lại là người xấu xa như vậy.

Quay đầu lại, Diệp Duật nhìn Dung Yên với vẻ mặt đầy thất vọng.

“Dung Yên... sao cô có thể tùy tiện nói bậy như vậy? Cô thi trượt đại học, tôi biết cô không thoải mái, nhưng mà cô cũng không thể biến bản thân thành dáng vẻ này đâu? Cùng lắm thì, năm sau cô thi lại.. .”

Dung Yên chế nhạo: “Anh có phải là một ngọn cỏ đón gió không vậy? Thổi một cái là anh ngã xuống rồi? Hay là anh chỉ phát triển cơ thể mà không phát triển đầu óc? Có mắt mà cũng như mù à? Không nhìn thấy cô ta vừa sốt ruột vừa chột dạ sao?”

Sắc mặt Diệp Duật lúc trắng lúc xanh:...

Hoàn toàn bị cô chọc giận rồi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp