Trùng Sinh Niên Đại: Mang Theo Không Gian Làm Giàu Để Bao Nuôi Anh

Chương 17


2 tuần

trướctiếp

Tần Dã thậm chí còn không kịp gọi cậu bé.

Nhưng mà, Diệp Duật— sắc mặt anh có chút không tốt cho lắm.

Mặc dù lúc trước Dung Yên rất ít tiếp xúc với mấy người thanh niên trí thức, nhưng cô cũng từng nghe nói đến Diệp Duật, nghe nói có rất nhiều nữ thanh niên trí thức thích anh ta, còn có mấy cô gái trong thôn......

“Diệp Duật, có phải Dung Yên không muốn gặp chúng ta không?” Từ Khả vừa dứt lời, đã thấy cửa mở ra.

Mặt cô ta đông cứng lại.

Con tiện nhân này... không mở cửa sớm hơn một chút.

Tầm mắt của Dung Yên quét qua Diệp Duật, nam chủ ban đầu?

Cô cảm thấy ngoại hình của Tần Dã phù hợp với thẩm mỹ của cô hơn.

Người này.... Trắng trẻo ẻo lả.

Quay đầu nhìn Từ Khả, cô cười lạnh nói: “Đừng thiếu tự tin như vậy, tôi chính là không muốn nhìn thấy hai người, hai người có thể cút được rồi.”

Từ Khả tỏ vẻ bị tổn thương, “Dung Yên, tôi không biết vì sao cô lại giận tôi như vậy, là vì hôm qua tôi không cứu cô sao? Nhưng mà, tôi thật sự không hề biết chuyện đó.”

Dung Yên hừ một tiếng: “Xem ra, cô cũng giả vờ giỏi thật đó!”

Từ Khả:……

Cô ta xém chút đã không kiềm chế được cơn tức giận đang dâng lên trong lòng mình.

Cô ta cúi đầu ấm ức nói: “Dung Yên, nếu như cô thật sự giận tôi, vậy thì đánh tôi mấy cái để trút giận đi... Nhưng…”

Cô ta ngẩng đầu lên với vẻ mặt lo lắng: “Cô vẫn nên trả số tiền cô nhặt được cho người làm mất đi! Cho dù là giao cho đại đội cũng được mà… Nếu không thì cô tiêu số tiền này rồi, người mất tiền sẽ sốt ruột chừng nào chứ? Có khi đây là tiền cứu mạng của ai đó?”

“Thế đạo này, mọi người đều rất khó khăn.”

“Chúng ta làm người không thể làm như vậy…”

Còn mấy lời cho mượn tiền thì cô ta không dám nói ra, lỡ như con tiện nhân này mở miệng nói cô ta cho mượn tiền, vậy thì cô ta nên góp hay là không góp đây?

Dung Yên móc móc lỗ tai, vừa rồi cô nghe thấy gì vậy?

Diệp Duật ở bên cạnh cũng lên tiếng: “Dung Yên, nếu như cô nhặt được tiền, vẫn là nên nộp lại đi! Đồ mua rồi thì cứ đi trả lại trước, còn những thứ không thể trả được... bao nhiêu tiền, tôi cho cô mượn trước.”

Những lời Từ Khả không nói, Diệp Duật cũng nói rồi, cô ta tức đến nỗi xém chút nữa nghiến nát hàm răng.

Có phải Diệp Duật còn nhớ thương lo lắng cho con tiện nhân này không?

Dung Yên sắp bị hai người này làm cho tức đến nỗi bật cười rồi.

Tiền của cô... là nhặt được sao?

Còn nữa, ai cho bọn họ mặt mũi đứng ở đây nói mấy lời dạy dỗ cô vậy?

“Tôi nói, nếu như vu khống có tội, không biết đồn cảnh sát sẽ phán hai người mấy năm nhỉ?”

Từ Khả trợn mắt khó tin, đồn cảnh sát? Cô ta không sợ sao?

Ngay cả Diệp Duật cũng vô cùng ngạc nhiên khi nghe thấy lời Dung Yên nói, Dung Yên nói vậy là có ý gì?

Chẳng lẽ số tiền này của Dung Yên không phải là nhặt được sao?

Anh ta nghĩ như thế, cũng mở miệng hỏi như vậy: “Dung Yên, tiền của cô thật sự không phải là nhặt được sao?”

“Bản thân tôi không có tiền sao? Hay là, tôi có tiền hay không cũng phải nói rõ ràng cho hai người biết à? Hai người nghĩ mình là ai? Hai người sống ở gần giường nhà người ta à? Quản rộng như vậy.”

“Thích quan tâm tôi như vậy, lúc trước tôi chưa từng thấy hai người tới giúp tôi làm việc gì cả!”

“Đừng cứ mở miệng thì lời thơm tho lời hôi thối gì cũng phun ra ngoài, hai người là con người, thì phải sống đúng với thân phận con người của mình… Làm người nên thận trọng trong lời nói và hành động của mình, hai người có hiểu không vậy?”

 “Tên ngốc ở thôn bên còn biết nói chuyện phải có chứng cứ, hai người vậy mà còn không bằng anh ta.”

“Đầu óc có bệnh, tốt nhất là nên đi chữa trị trước đi, đừng ra ngoài tự làm xấu mặt mình nữa, làm giống như mình là người bảo vệ công lý vậy đó. Có tin là bây giờ tôi lên đồn cảnh sát trên trấn tố cáo hai người vu khống không?”

Tần Dư núp ở phía sau im lặng bật ngón tay cái với chị dâu cả, chị ấy quá lợi hại rồi.

Diệp Duật bị Dung Yên sỉ nhục, sắc mặc anh ta có chút khó coi.

“…Số tiền này, nếu không phải do cô nhặt được, vậy thì do bọn tôi hiểu lầm rồi.”

Nhưng Từ Khả lại không tin, nhìn thấy Diệp Duật tin tưởng lời nói của Dung Yên như vậy, cô ta cảm thấy rất tức giận.

Giọng nói của cô bất giác cao lên, “Không thể nào, lần trước cô ta nói mình hết tiền rồi..... Chiếc xe đạp này ít nhất cũng khoảng một trăm năm mươi, một trăm sáu mươi đồng, còn cần có phiếu xe đạp, sao cô ta lại có phiếu chứ?”

Còn đến đồn cảnh sát, nhất định là con tiện nhân này hù dọa bọn họ.

Diệp Duật nhất thời thật sự có chút khó phán đoán.

Anh ta cau mày, “Dung Yên, tôi hỏi cô một lần nữa, số tiền này, thật sự không phải do cô nhặt được sao?”

Từ Khả: “Dung Yên, cô đừng bướng bỉnh nữa, chúng ta không nên chiếm tiền người khác làm của riêng...” Lời nói vô cùng công lý.

Nhìn hai người bọn họ, Dung Yên không khỏi cười lạnh nói: “Xem ra hai người thật sự nhàn rỗi, được rồi, tôi vốn muốn thả hai người đi, nếu như hai người nhất định muốn vu khống tôi, vậy thì tôi thật sự phải đưa hai người đến đồn cảnh sát.”

Cô bước lên một bước, không hề khách khí mà nắm tóc Từ Khả, lôi cô ta ra ngoài.

Tần Dư nhìn thấy chị dâu cả đã ra tay, lập tức cầm lấy cái đòn gánh đặt ở bên cạnh cửa, lớn tiếng nói: “Chị dâu cả, em đi cùng chị...”

Dung Yên nhìn Tần Dư đang lao tới bên cạnh cô - đặc biệt là nhìn thấy cậu bé cầm cái đòn gánh, vẻ mặt hung dữ nhìn chằm chằm vào Diệp Duật, khóe miệng cô không thể khống chế được mà co giật.

Cậu bé này... Có phải quá dễ thương rồi không?

Với vóc dáng nhỏ bé của Tần Dư, nếu thật sự đánh nhau, cậu ấy cảm thấy mình có thể đánh lại à?

Sắc mặt Diệp Duật triệt để tối sầm lại, “Dung Yên, buông Từ Khả ra...”

Dung Yên nhìn sang phía anh ta, “Như vậy không được, con người luôn phải trả giá cho lời nói và việc làm của mình. Bằng không, gặp phải người không giỏi ăn nói, vậy không phải sẽ bị hai người oan chết sao?”

Diệp Duật nhìn cô, phát hiện cô thật sự đã thay đổi rất nhiều, trầm giọng nói: “Nếu như số tiền này không phải do cô nhặt được, vậy thì bọn tôi không nói nữa... Cô buông Từ Khả ra đi.”

Dung Yên cười lạnh một tiếng, “Thật sự là cho hai người mặt mũi mà, hai người nói không nói nữa, vậy là xong chuyện rồi sao? Thế thì, không phải là tôi vô duyên vô cớ bị hai người vu khống à?”

Diệp Duật đè nén lửa giận trong lòng,“Vậy cô muốn thế nào?”

Dung Yên: “Hai người xin lỗi tôi trước mặt tất cả mọi người trong thôn! Ngoài ra, hai người còn phải bồi thường tổn thất tinh thần cho tôi, năm mươi đồng. Còn nữa, sau này, đừng tới tìm tôi, tôi thấy hai người rất phiền!”

Từ Khả sắp phát điên rồi, cô ta hét lên, “Không thể...”

Còn chưa nói hết câu, đã bị Dung Yên kéo đi.

Đau như thể da đầu cô ta bị giật xuống luôn rồi vậy, “Buông tôi ra...”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp