Cái ngày mà Mỹ Hoa phát hiện em trai mình trong tình trạng hấp hối, thằng bé đã ngậm chặt chiếc cúc áo này trong miệng.
Thằng bé đã cố chống trả hung thủ một cách yếu ớt...và chiếc cúc áo này là thứ nó vô tình có được trong lúc giằng co tự vệ.
Dù hung thủ có tác động vật lí đến bầm tím cả cơ thể, thậm chí gãy vài cái xương thì thằng bé cũng cố kiềm nén nổi đau để không hé miệng. Cầm cự cho đến khi hung thủ rời đi.
Trong lúc cận kề cửa tử, thằng bé đã nở nụ cười khi thấy gương mặt chị mình...nó nhã chiếc cúc áo ra, hơi thở cuối cùng cũng theo đó nhẹ như bay.
Chiếc cúc áo bây giờ đã nằm cẩn thận trong túi ni lông. Cúc áo màu lam và còn vươn lại ít vết máu khô cũng như xen lẫn chút nước bọt.
Lâm Hào hạ màn hình laptop xuống, dụi mắt rồi thở một hơi thật dài. Chăm chú nhìn vào túi ni lông đặt cạnh bên. Một chút chạnh lòng.
" Em thật sự là một cậu bé dũng cảm,...nguyện vọng mà em gửi gấm vào chiếc cúc áo này...sẽ sáng tỏ sớm thôi. Yên tâm nhé. " Lâm Hào nghĩ thầm.
" Chào to xác, trùng hợp dữ ta, đang suy nghĩ về ai mà trầm ngâm thế? " Một anh bạn bật chợt xuất hiện và đi tới bàn của Lâm Hào.
" Bài tập khó quá tao vẫn đang tìm cách giải. " Lâm Hào đã nhanh tay giấu đi túi ni lông vào áo khoác.
" Đó là câu nói dối tệ nhất tao từng nghe. Mày còn chả mang theo sách vở." Anh bạn đó cười khẩy.
" Tao chuyển vào file trong laptop cả rồi. Sách vở chi cồng kềnh vãi ra. " Lâm Hào vừa nói vừa chuẩn bị balo rời đi.
" Ồ! Vậy sao... Thế giải tới đâu rồi? " Anh bạn đó nheo mắt nửa ngờ vực.
“ Gần xong rồi! Phần còn lại có lẽ ngày mai làm nốt. ”
" Hay để tao giúp mày cho xong luôn nhá, to xác. " Anh bạn ấy nâng cặp kính lên như một thói quen, tự tin dõng dạc.
" Tao đang bận ...giúp tao trả tiền ly nước là được rồi. " Lâm Hào vội vã ra khỏi quán.
“ Ê!!! Ê!!! ThẰNG NÀY!?!! ”
-------
Bố Mẹ nghe thấy tiếng đứa con gái lớn nức nở trên lầu, họ gõ cửa nhưng vẫn không thấy hồi đáp.
Sự đau lòng ấy chẳng nguôi ngoai trong lòng con bé. Hai người họ ủ rũ nhìn nhau, thở dài rồi rời đi, trả lại sự riêng tư cho Mỹ Hoa.
Mỹ Hoa đang cầm một bức ảnh. Bức ảnh đó được lấy ra từ cái phong bì màu đen hồi lúc tối.
Bức ảnh đó là hình của đám trẻ con, nhân vật trung tâm với nụ cười rạng rỡ ấy không ai khác là em trai cô, Tiểu Khương.
Có vẻ như ai đó đã lén chụp bức ảnh này từ xa trong lúc Tiểu Khương mãi nô đùa với bạn bè giờ ra chơi ở trường. Có thể đây là khoảnh khắc mà tên bám đuôi này đã ngắm được con mồi.
> " Cô có thấy thích thú chứ? Cô gái? Có muốn xem món quà tiếp theo chưa nào? "
> “ ...nhưng món quà thứ hai này, phải có điều kiện đi kèm. ”
> “ Mày muốn gì nữa đây? Tên khốn? ”
Mỹ Hoa nước mắt giàn giụa trên má lau vội đến lấm lem.