Cảnh sát địa phương nhận được tin báo rằng đứa bé mất tích là con trai út của một gia đình họ Lý vừa chuyển đến thị trấn cách đây không lâu.
---------
Vì tính chất công việc bận rộn mà nhà ông Lý phải chuyển công tác đến những nơi khác liên tục. Lần này gia đình ông chuyển đến 1 thị trấn nhỏ ở vùng nông thôn.
Với sự tử tế, lịch thiệp ấy mà gia đình ông Lý rất được lòng hàng xóm láng giềng.
Ông còn hào phóng tổ chức bữa tiệc nhỏ chiêu đãi mọi người xung quanh nhà đến chung vui. Mọi người ai nấy đều vui vẻ cảm thán.
Ông Lý có người vợ là Bà Lý làm cùng công ty phụ trách mãng kinh doanh. Họ có cho nhau hai người con cách biệt tuổi tác khá xa.
Cô con gái lớn tên Lý Mỹ Hoa 16 tuổi, còn cậu con trai út thì mới lên 5 tên Lý Tiểu Khương. Giấy tờ, hồ sơ chuyển trường của hai đứa đã được Ông Lý chuẩn bị chu đáo.
Thị trấn này có một ngôi trường cấp 3 tư thục lâu đời nhưng chất lượng thì vẫn khá tốt. Mỹ Hoa thừa hưởng tính tình cởi mở từ Bố nên rất nhanh cô đã kết thân với nhiều bạn bè mới.
Mỹ Hoa khá hài lòng khi những người bạn mà cô tiếp xúc rất mộc mạc, chân thành. Cô còn nảy sinh tình cảm với một anh chàng ở trường... nhưng mối tình lận đận cũng kết thúc sau đó.
Vì vết thương sau cuộc tình tan vỡ ảnh hưởng đến tâm trạng Mỹ Hoa rất nhiều.
Cũng như bao cô gái tuổi mới lớn khi thất tình... tính khí cô thay đổi thất thường. Một mình thì trầm tư, chốn đông người thì khó chịu.
Những lời lẽ gắt gao và mang sát thương cao giành cho tên đểu cán/người yêu cũ kia có vẻ vẫn chưa đủ... Mỹ Hoa đôi khi còn trút giận lên cả em trai mình, thậm chí là Bố Mẹ.
Nạt nộ hay quát tháo đều khiến cô giải toả đi phần nào áp lực. Quả thật tình yêu luôn màu hồng lúc ban đầu, cuối cùng chỉ để lại nổi đau và vết xước tâm hồn.
-------
Mỹ Hoa từ từ tiến đến gần hơn với cậu thiếu niên. Gương mặt nghiêm túc và đôi mắt còn vương lệ.
“ Lâm Hào...cậu có thể từ chối. Nhưng thật sự lúc này…người tôi tin tưởng và hy vọng nhất ...chỉ có cậu…”
Cậu thiếu niên nghe xong liền nhìn sang nơi khác. Sự im lặng này thật ngột ngạt.
Trầm ngâm 1 lúc...cậu cũng cất lời đáp.