Chương 2: Đội tuyển quốc gia
Du Minh Tương là một nữ sinh beta, để tóc dài, nụ cười thân thiết dịu dàng, cho người ta ấn tượng đầu tiên là một chị gái rất dễ ở chung.
Tuy nhiên, sự dịu dàng chỉ là vẻ bề ngoài của cô. Cô gái này thực sự rất lợi hại, có tài hùng biện và ăn nói giỏi. Hồi đó, ACE khởi đầu là một đội cấp cơ sở, nhờ có sự giúp đỡ của cô mà họ mới có thể kéo được nhiều tài trợ như vậy.
Giang Thiệu Vũ gọi cô là chị Du, vẫn coi cô là chị.
Chỉ là năm đó, anh giải nghệ vội vàng, chưa kịp chào tạm biệt một cách đàng . Sau khi đến California, wechat, số Q, số điện thoại di động cũng đều đổi thành tài khoản mới, hoàn toàn cắt đứt liên lạc với bạn bè trong quá khứ.
Không biết Du Minh Tương lấy được số điện thoại mới của anh ở nước ngoài từ đâu?
Giang Thiệu Vũ không nghiên cứu sâu, bình tĩnh đánh máy trả lời: "Em không rõ tình huống của Tiểu Bùi lắm. Là sư phụ, những gì có thể dạy cậu ấy em đều đã dạy. Cậu ấy đã trưởng thành, thích làm như thế nào là chuyện của cậu ấy, em không cần phải can thiệp.
Du Minh Tương gửi tới một icon khổ sở: "Vậy lão Lâm giải nghệ cậu cũng mặc kệ sao?"
Giang Thiệu Vũ: "Tuyển thủ Esport cũng phải giải nghệ. Tuổi của cậu ta, cũng gần đến lúc phải nghỉ ngơi rồi."
"Vậy Tiểu Thần thì sao? Trước kia quan hệ của hai người tốt như vậy, cậu coi nó như em ruột. Nó bị huấn luyện viên đóng băng, ngồi dự bị suốt một năm, cậu không cảm thấy rất đáng tiếc sao? Còn Diệp Tử, bị cấm thi đấu nửa năm."
Những cái tên quen thuộc này khiến Giang Thiệu Vũ nhất thời có chút hoảng hốt.
Nhớ tới cảnh tượng năm đó khi anh đột nhiên rời đội, mấy người khóc thành một đoàn, trái tim Giang Thiệu Vũ giống như bị một đôi tay dùng sức siết chặt, cảm giác đau đớn dày đặc theo ngực truyền đến.
Lão Lâm, Diệp Tử, Tiểu Thần, Tiểu Chu......
Còn có đồ đệ Bùi Phong anh tự tay dạy dỗ.
Anh vẫn luôn cảm thấy có lỗi với những người này.
Chiến đội ACE là do anh thành lập, tất cả đội viên cũng là anh tự mình tìm.
Ở mùa giải S3, bọn họ xuất phát từ một chiến đội cơ sở nghèo nàn, khi đó họ thậm chí còn không có huấn luyện viên, Giang Thiệu Vũ kiêm nhiệm đội trưởng cùng huấn luyện viên. Du Minh Tương đã biến một ngôi nhà không sử dụng trong gia đình thành phòng huấn luyện, đặt một vài máy tính, mấy thiếu niên ở trong hoàn cảnh gian khổ như vậy luyện tập, mỗi ngày luyện mệt thì đi sang phòng bên cạnh để ngủ.
Phòng ngủ đều là giường tầng, cách bố trí vô cùng đơn giản. Cả dãy phòng chỉ có một toilet và bồn rửa mặt, đi vệ sinh đều phải xếp hàng.
Thời gian đó thật khó khăn, nhưng cũng rất vui vẻ.
Mấy thiếu niên bắt đầu thi đấu từ giải đấu thành phố toàn quốc, một đường đánh vào giải đấu cấp B, rất không chịu thua kém giành được quán quân giải đấu cấp B, giành được ghế dự thi giải đấu chuyên nghiệp hạng A.
Du Minh Tương đã cố gắng hết sức để giành được sự tài trợ của nhà tài trợ và cuối cùng họ đã có được căn cứ của riêng mình.
Còn nhớ rõ ngày mọi người dọn vào phòng huấn luyện rộng rãi sáng sủa, trên mặt các thiếu niên kích động nở nụ cười sáng lạn.
Lão Lâm nghẹn ngào nói: "Chúng ta cuối cùng cũng không còn là chiến đội hạng ba, chúng ta cũng có căn cứ riêng, về sau không cần phải ngủ giường tầng nữa, mỗi người đều có phòng ngủ riêng, điều kiện thật là tốt!"
Diệp Tử cười híp mắt nói: "Lúc này mới bắt đầu, mục tiêu của chúng ta là chức vô địch hàng năm. Chờ giành được giải vô địch, chúng ta chính là tuyển thủ của đội vô địch, đãi ngộ sau này sẽ càng ngày càng tốt.
Tiểu Thần ngượng ngùng đứng ở phía sau Giang Thiệu Vũ, mặt đỏ bừng, thấp giọng hỏi: "Anh Vũ, trong lịch sử giải đấu chưa từng có một đội nào đến từ B-League trực tiếp đoạt chức vô địch. chúng ta làm được sao?"
Mọi người quay đầu nhìn về phía Giang Thiệu Vũ.
Giang Thiệu Vũ nhớ mình rất kiên định nói: "Đương nhiên có thể."
Anh rất tự tin, các đội viên cũng rất tin tưởng anh.
Năm người bước lên từ B-League được cư dân mạng gọi là "Chiến đội tạp nham". Bị bao vây bởi rất nhiều câu lạc bộ chính quy và các đội mạnh chuyên nghiệp, làm sao có thể giành được giải vô địch giải đấu chuyên nghiệp A-League?
Tuy nhiên, họ đã làm.
ACE của năm đó, thế như chẻ tre.
Đối mặt với vô số chiến đội lâu đời và hùng mạnh của liên minh, bọn họ không hề sợ hãi, lấy chiến thuật mới mẻ độc đáo đa dạng, phối hợp vô cùng ăn ý, liều mạng không sợ chết, mở ra một con đường máu trong giải đấu chuyên nghiệp mà cường địch vây quanh!
Khoảng thời gian đó, làm bạn với bọn họ luôn là tiếng súng đinh tai nhức óc cùng tiếng nổ chói tai, tình cảm mãnh liệt cùng nhiệt huyết trên sân thi đấu, những tiếng cười và những giọt mồ hôi dưới sân thi đấu...
Cuối cùng, họ đã giành được chức vô địch trên sân khấu. Cảnh tượng năm người ôm nhau khóc nức nở thường xuyên tái hiện trong giấc mơ của Giang Thiệu Vũ. Khoảng thời gian một năm ngắn ngủi này đã trở thành kỷ niệm quý giá nhất của anh kể từ khi còn nhỏ.
Ngoài dự đoán của mọi người, ACE đã giành được chức vô địch S3 hàng .
Giang Thiệu Vũ đạt được MVP hàng năm, tuyển thủ chuyên nghiệp có giá trị nhất, được cư dân mạng gọi là "Thư Thần".
Đáng tiếc, chính một người sáng tạo nên kỳ tích như vậy đã tuyên bố giải nghệ một cách khó hiểu sau khi giành chức vô địch.
Sau khi anh đi, bên đầu tư muốn bán ACE để kiếm một khoản tiền lớn, Du Minh Tương đã nghĩ nhiều cách cứu vãn, nhưng một cô gái như cô cuối cùng cũng không thể đấu lại tư bản.
Cuối cùng ACE giải tán, các thành viên trong đội đi theo con đường riêng của mình.
Chiến đội này chỉ tồn tại trong thời gian ngắn trong lịch sử giải đấu, chỉ để lại một đoạn truyền thuyết.
Nhiều cư dân mạng sau đó tỏ ra tiếc nuối, phải chăng vì cái tên ACE không phải điềm lành, mới có kết thúc bi kịch như vậy?
ACE trong thể thao điện tử có nghĩa là "diệt đoàn".
Năm đó khi tiếp nhận phỏng vấn, Giang Thiệu Vũ từng nói, đặt tên chiến đội là ACE là vì muốn diệt đoàn chiến đội của đối thủ và khiến đối thủ về nhà, anh ấy thích nghe thấy hiệu ứng âm thanh nhắc nhở "ACE" từ hệ thống.
Nhưng kết quả cuối cùng là chiến đội tan rã và biến mất hoàn toàn.
......
Hồi ức nhanh chóng hiện lên trong đầu, Giang Thiệu Vũ nhìn tin nhắn trong điện thoại, trầm mặc thật lâu.
Du Minh Tương quả nhiên lợi hại, hai ba câu liền gợi lên áy náy chôn sâu trong lòng anh.
Anh mang những người này vào giới Esport, nhưng không cho bọn họ một kết cục tốt. Năm đó đồng đội tuổi còn quá nhỏ, với tư cách là đội trưởng, anh đột ngột rời đi, phủi tay mặc kệ, các đội viên cũng đều bối rối, không biết nên làm cái gì bây giờ, cộng thêm tư bản ở sau lưng đổ thêm dầu vào lửa...... Ký nhầm chiến đội, tài hoa bị mai một, quả thật khiến người ta tiếc hận.
Giang Thiệu Vũ hít sâu một hơi, đánh chữ hỏi: " Chị Du đột nhiên nhắc tới Diệp Tử cùng Tiểu Thần, chẳng lẽ là đến kéo tài trợ, muốn thành lập lại chiến đội ACE, để em trở về làm huấn luyện viên?"
Du Minh Tương: "Không phải thành lập lại ACE. "
Du Minh Tương: "Bọn chị muốn mời cậu làm huấn luyện viên cho đội tuyển quốc gia. "
Giang Thiệu Vũ: "......"
Đội tuyển quốc gia??? Đùa gì vậy?!
Giang Thiệu Vũ cho rằng mình nhìn lầm, cúi đầu nhìn lại lần nữa.
-----Không sai, trong tin nhắn của Du Minh Tương quả thật nhắc tới bốn chữ "Đội tuyển quốc gia".
Thấy Giang Thiệu Vũ gửi tới dấu chấm lửng, Du Minh Tương dứt khoát gọi điện thoại tới.
Giang Thiệu Vũ nhận điện thoại, bên tai truyền đến giọng nữ dịu dàng quen thuộc, giọng nói mang theo nghẹn ngào rõ ràng: "A Vũ, chị vừa họp ở tổng bộ liên minh xong, bọn chị mời cậu ra tay, là vì không còn biện pháp nào. Đội tuyển quốc gia lần này đã bị loại ở vòng đầu tiên của giải đấu thế giới, thành tích rất kém cỏi, huấn luyện viên Trương từ chức ngay tại chỗ, Trung Quốc đã không còn huấn luyện viên nào có thể tiếp nhận nhiệm vụ huấn luyện tiếp theo.
"Vốn định mời huấn luyện viên nước ngoài và để Celtics từ giải Bắc Mỹ làm huấn luyện viên trưởng , nhưng ông ta yêu cầu mức lương là 80 triệu một năm, vượt xa dự toán của bọn chị. Khi nhóm cư dân mạng biết tin bọn chị dự định mời huấn luyện viên nước ngoài liền mắng bọn chị lên hot search, chẳng lẽ Hoa quốc không còn người sao? Ngay cả một huấn luyện viên Esport cũng không tìm thấy, nhất định phải khúm núm cầu xin nước ngoài hỗ trợ?"
"Nếu như mời huấn luyện viên nước ngoài mà có thành tích tốt, truyền thông nước ngoài nhất định sẽ nói, đây đều là công lao của huấn luyện viên nước ngoài; nếu như thành tích không tốt, bọn họ lại sẽ nói, là tuyển thủ khu Hoa quốc quá phế, dạy không nổi."
"Đội tuyển quốc gia đã thay đổi năm huấn luyện viên liên tiếp trong năm năm qua, huấn luyện viên trước đó đã bị mắng và sợ hãi và không muốn dẫn đội nữa. Huấn luyện viên mới lại không dám nhận củ khoai nóng bỏng tay này. Nghĩ đi nghĩ lại, bọn chị mới quyết định mời cậu. Mặc dù cậu không có kinh nghiệm huấn luyện đội tuyển quốc gia, nhưng cậu đã từng là huấn luyện viên của chiến đội ACE, dẫn dắt chiến đội hắc mã mạnh nhất trong lịch sử giải đấu. Vậy nên bọn chị tin tưởng vào khả năng dẫn đội của cậu."
"A Vũ, xin cậu suy nghĩ thật kỹ đi. Rất nhiều người đang chờ cậu trở về."
"..." Giang Thiệu Vũ nghe giọng nói nghẹn ngào của cô, nhíu mày, nhất thời không biết trả lời thế nào.
Đội tuyển quốc gia hiện tại, tình cảnh quả thật rất gian nan.
Nhìn bề ngoài thì Du Minh Tương nói rất dễ nghe, kỳ thật chính là cách làm "bất chấp tất cả*".
*破罐子破摔:【pò guànzi pò shuāi】: thái độ bất cần; hành động tùy tiện; chuyện đã dù sao cũng xảy ra rồi cứ để mặc nó (ý xấu) | không có được kết quả tốt vậy thì để mặc không cần cố gắng; không cầu tiến.
Dù sao thì ở trong nước cũng không thể tìm được huấn luyện viên giỏi hơn. Một mặt, thuê huấn luyện viên nước ngoài sẽ bị cư dân mạng mắng mỏ. Mặt khác, tiền lương của huấn luyện viên nước ngoài rất cao. Ngoài ra, việc giao tiếp với rào cản ngôn ngữ cũng không bằng việc mời anh - một "huyền thoại" đã từ thoái ẩn giang hồ đến thử sức một phen.
Về nước sao?
Lấy thân phận huấn luyện viên, trở lại sân thi đấu đã lâu không thấy kia?
Giang Thiệu Vũ nhìn cảnh sắc tiêu điều ngoài cửa sổ, đáy lòng vô cùng phức tạp.
Anh đã xa nhà 5 năm rồi. Những thiếu niên từng gọi anh là "Anh Vũ" giờ đã trở thành trụ cột của các chiến đội lớn, Một số kém may mắn bị đóng băng, một số thích tìm đường chết nên bị đình chỉ, thậm chí một số còn chuẩn bị giải nghệ.
Đội tuyển quốc gia ngư long hỗn tạp*.
*鱼龙混杂: tốt xấu lẫn lộn, đồng thau lẫn lộn
Một khi đảm nhận vị trí huấn luyện viên, anh sẽ phải chịu áp lực cực lớn trước nay chưa từng có - - đến từ cư dân mạng, các tuyển thủ, lãnh đạo cục Esport, các câu lạc bộ lớn, anh sẽ phải đối mặt với đủ loại vấn đề và anh sẽ phải giải quyết chúng.
Anh cũng không có kinh nghiệm dạy chiến đội hay câu lạc bộ chính quy trong nước, tuổi còn trẻ, tư lịch thấp, rất khó thuyết phục mọi người.
Nếu điểm số không tốt, anh sẽ bị mắng thảm hơn.
Tuy nhiên, anh cũng không sợ bị mắng. Năm đó lúc giải nghệ, các anh hùng bàn phím trong nước liên tục đưa anh lên hot search ba ngày, mắng anh đến cẩu huyết đầy đầu, nhưng anh đều thờ ơ.
Lần này đội tuyển quốc gia đã bị loại ở vòng đầu tiên của Giải vô địch thế giới, thậm chí không thể lọt vào tứ kết, đã kém tới cực điểm, không thể kém hơn. Sau khi anh làm huấn luyện viên tốn thời gian làm quen một lần nữa, cũng không đến mức ngay cả thi đấu nhóm nhỏ cũng đánh không lại chứ?
Hơn nữa, nghe ý của Du Minh Tương, Diệp Tử bị cấm thi đấu, Tiểu Thần bị đóng băng, Lão Lâm muốn giải nghệ, Bùi Phong cũng không làm tuyển thủ chuyên nghiệp?
Lúc trước anh vội vàng rời đi, bỏ lại mặc kệ những người này, cuối cùng vẫn là thiếu bọn họ một lời giải thích.
Không thể trốn tránh nữa.
Nghĩ tới đây, Giang Thiệu Vũ rốt cục hạ quyết tâm, quyết đoán nói: "Để em làm huấn luyện viên, có thể. Nhưng em có hai điều kiện, chị đi thương lượng với lãnh đạo một chút, xem có thể đồng ý hay không."
Du Minh Tương kích động đến mức thanh âm cũng phát run: "Cậu nói đi, điều kiện gì? Bọn chị sẽ tận lực phối hợp!"
Giang Thiệu Vũ bình tĩnh nói: "Thứ nhất, sau khi em đảm nhiệm chức huấn luyện viên đội tuyển quốc gia, phương thức tuyển chọn đội tuyển quốc gia mới, danh sách cuối cùng, do em quyết định. Thứ hai, em hy vọng các vị lãnh đạo sẽ không can thiệp quá nhiều vào việc sắp xếp đội hình trong các trận đấu và ai sẽ thi đấu và ai sẽ ngồi dự bị."
Du Minh Tương ngẩn người. Giang Thiệu Vũ đưa ra điều kiện, tổng kết đơn giản, kỳ thật chính là "Người ngoài nghề không nên chỉ đạo người trong nghề". Một khi bị lãnh đạo chỉ trích phương pháp huấn luyện của anh, anh chắc chắn sẽ không thể vận dụng được.
Điều quan trọng là phải tránh sự can thiệp từ bên ngoài, để có được "quyền phát biểu của huấn luyện viên" thật sự.
Xem ra Giang Thiệu Vũ rất nghiêm túc!
Du Minh Tương vội vàng nói: "Chị hiểu ý của cậu, chị sẽ truyền đạt lại. Thực tế, các nhà lãnh đạo của Liên minh Esports cũng đã thay đổi một nhóm người, phó chủ tịch rất thưởng thức cậu, yêu cầu của cậu hẳn không thành vấn đề!"
Giang Thiệu Vũ nghi hoặc hỏi: "Chị Du, bây giờ chị đang làm việc ở đội tuyển quốc gia sao?"
Du Minh Tương cười nói: "Đúng vậy. Chị là quản lý nội vụ của đội tuyển quốc gia tiếp theo, kiêm nhiệm trưởng đoàn thi đấu quốc tế. Chờ cậu trở thành huấn luyện viên đội tuyển quốc gia, chúng ta lại có thể kề vai chiến đấu!"
Giang Thiệu Vũ nghe giọng nói phấn khích của cô, nhớ tới chuyện cũ năm đó cùng Du Minh Tương dẫn dắt chiến đội ACE nam chinh bắc chiến, giọng nói của anh không khỏi ôn hòa một chút: "Bên em còn có một số việc cần xử lý, sau khi xử lý xong, em sẽ mau chóng về nước, chờ gặp mặt rồi nói sau."
Du Minh Tương nói: "Được, chị chờ cậu trở về!"
Sau khi cúp điện thoại, Giang Thiệu Vũ thở ra một hơi, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve di động, như có điều suy nghĩ.
Huấn luyện viên đội tuyển quốc gia sao?
Độ khó này chính là cấp địa ngục.
Không biết trong nước còn có mấy người, nhớ rõ tên của anh?