“Đâu có, do phấn mắt đấy.” Ôn Nguyễn mạnh miệng nói.
Phó Tri Hoán ngồi dậy, tựa lưng vào thành giường, cười khẽ.

Cũng ngay lúc đó, lồng ngực anh rung nhẹ, khiến anh phải ngay lập tức đưa tay lên che miệng, ho khan liên tục mấy lần.
Ôn Nguyễn vội vàng đưa tay đỡ anh, sau đó quay ra rót nước, miệng quở trách rằng: “Tự dưng anh ngồi dậy làm gì? Muộn thế này rồi sao anh không ngủ đi, em chưa thấy ai ngã bệnh vì tai nạn giao thông mà còn tự hành hạ bản thân như anh.”
Phó Tri Hoán khom người cười khẽ, đón lấy cốc nước Ôn Nguyễn đưa sang: “Có cô gái nào đó bỏ nhà ra đi, làm sao tôi có thể yên tâm nghỉ ngơi được?”
Ôn Nguyễn sững người.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play