10.
Gần đây tôi vẫn luôn ngẫu nhiên gặp Thẩm Yến.
Không ở nhà ăn thì cũng là ở trong phòng học, nếu không thì cũng chính là trên đường.
Lúc gặp mặt tôi chỉ lạnh nhạt gật đầu một cái.
Thẩm Yến sẽ cười với tôi một cái, một nụ cười mà tôi không hiểu ý.
Trần Viện đã ch//ết lặng với chuyện này.
Cô ấy cho rằng đây là trò đùa giữa tôi và Thẩm Yến.
Thẩm Yến xỏ khuyên môi đã khiến câu lạc bộ và khoa anh học ồn ào không ít.
Không ít người vì chuyện này mà cảm thấy ngạc nhiên, thỉnh thoảng lại có người nhiều chuyện đến hỏi Thẩm Yến vì sao lại đột nhiên xỏ khuyên môi.
Vì chuyện này mà Thẩm Yến nhắn tin hỏi tôi có thời gian ra ngoài giải sầu với mình không.
Tôi hỏi anh sao vậy.
Anh trả lời: [Không có gì, chỉ là cảm thấy hơi phiền.]
Sau đó anh mua hai tấm vé xem phim, nói tôi đi xem phim cùng anh.
Tôi nói trước với Trần Viện một tiếng, tránh để cô ấy cuối tuần hẹn tôi đi dạo phố.
Trần Viện nghe xong tôi nói thì không khỏi liếc mắt qua nhìn: “Giải sầu bằng cách hai người đi xem phim kinh dị? Hai người là ngốc thật hay là ngốc giả đấy?”
Tôi trả lời lại: “Không nói với cậu nữa, cậu không hiểu.”
Trần Viện qua loa: “Được được được, cậu chỉ là áy náy nên mới đồng ý đi xem phim với cậu ấy, đúng không?”
Tôi không quan tâm đến cô ấy nữa.
Trước khi phim chiếu, chúng tôi gọi một phần bắp rang.
Cũng không biết tôi đã nghĩ gì, rõ ràng có thể gọi hai phần, nhưng tôi lại gọi một phần đặt giữa hai ghế.
Phim kinh dị rất nhàm chán.
Không có cảnh m//áu me, cũng không có chỗ nào đáng sợ, lúc tôi thấy có hơi buồn ngủ thì đột nhiên trên vai lại có thêm một cái đầu.
Thẩm Yến dựa vào vai tôi, nói nhỏ: “Mình hơi sợ.”
Mùi hương trên người Thẩm Yến vừa sạch sẽ vừa dễ chịu, anh chạm vào mu bàn tay tôi: “Mình có thể nắm tay cậu không?”
Tôi chỉ do dự một lát rồi gật đầu.
Thẩm Yến cười nhẹ một tiếng, sau đó tôi chỉ cảm thấy cổ tay trở nên mát lạnh.
Tôi hơi ngạc nhiên cúi đầu, là một chiếc vòng tay.
Phong cách cao cấp của nhãn hiệu tôi thích.
Trên hạt ngọc của vòng tay có khắc tên viết tắt của tôi, mặt sau của viên ngọc là tên viết tắt của Thẩm Yến.
“Mặc dù không bằng những món quà trước đó mình tặng cậu, nhưng chiếc vòng này mình đã mua bằng số tiền lần đầu tiên mình kiếm được.”
Thẩm Yến cúi đầu nhìn vòng tay, không biết đang suy nghĩ gì: “Chẳng qua nếu như cậu không thích thì ném đi cũng được, không cần trả lại cho mình, lần sau mình sẽ tặng cậu thứ tốt hơn.”
Đột nhiên tôi cảm thấy mấy lời này của Thẩm Yến rất đáng thương.
Có lẽ vì cảm thấy áy náy nên nơi nào đó trong trái tim tôi mềm nhũn xuống, rất dễ mềm lòng, nếu không thì sao tôi lại nhận chiếc vòng tay bày tỏ tâm ý này của Thẩm Yến mà không từ chối chứ?
Ngay cả sau khi bộ phim kết thúc, khi Thẩm Yến tỏ tình với tôi, anh nhìn tôi bằng đôi mắt hổ phách của mình, mi mắt run rẩy, nói: “Gần đây mình không thoải mái chút nào, cậu đừng từ chối mình, được không?”
Sau đó tôi gật nhẹ đầu, đồng ý.
Tôi, cứ như vậy, đồng ý!
Tôi kể việc mình và Thẩm Yến ở bên nhau cho Trần Viện nghe đầu tiên.
Tôi giải thích với cô ấy: “Cậu nghe mình nói, trước đó mình đã nghĩ, mình cảm thấy thái độ của mình với Thẩm Yến từ nhỏ đến giờ không tốt lắm, nhưng anh ấy lại đối xử với mình rất tốt, sau đó lại làm đến mức này, mình có hơi áy náy với anh ấy, cho nên…”
Trần Viện ngắt lời tôi: “Được được được, cậu là vì áy náy với Thẩm Yến nên mới đồng ý ở bên cạnh cậu ta, đúng không? Thật không hiểu nổi cái tính kỳ lạ này của cậu, yêu đương mà còn phải tìm lý do cho bản thân.”
Tôi: “…”
Tôi cảm thấy gần đây mình vẫn không nên nói chuyện với Trần Viện thì hơn.
11.
Đêm Thẩm Yến công khai trên vòng bạn bè, Chu Ngọc không về kí túc xá.
Tôi và Trần Viện liên hệ với quản lí kí túc mới biết Chu Ngọc đi bar với người khác, muốn học cách mua say như người ta.
Thật ra tôi vẫn luôn không hiểu Chu Ngọc.
Nói cô ta lăng nhăng thì cũng không phải, vì ánh trăng sáng trong lòng cô ta vẫn luôn là Thẩm Yến, nói cô ta chung tình cũng không đúng, vì cô ta luôn thích dây dưa với những nam sinh khác.
Sáng sớm hôm sau, khi chúng tôi gặp Chu Ngọc, cả người cô ta đều là mùi rư//ợu, đôi mắt đỏ ửng.
Sau đó tôi nghe Trần Viện nói, Chu Ngọc uống rư//ợu say không phải vì Thẩm Yến mà là vì bị người ta vạch trần bộ mặt thật của mình trên diễn đàn trường.
Người kia hình như là bạn gái của một anh em tốt trong đội thể dục trường, người đó mắng cô ta trên diễn đàn là đồ trà xanh, thích làm tiểu tam các kiểu, lời nói rất khó nghe, chuyện này rất ồn ào, hơn nửa sinh viên trong trường học đều bàn tán về cô ta.
Phùng Khiên vốn không phải người tốt, vì chuyện này mà anh ta chia tay với Chu Ngọc, Chu Ngọc đã ngủ với Phùng Khiên nhưng một xu Phùng Khiên cũng không chịu bỏ ra cho Chu Ngọc, tính toán chi li từng chuyện một.
Tôi cũng không cảm thấy Chu Ngọc đáng thương chút nào.
Cô ta làm sai thì phải gặp báo ứng, chỉ là tôi và Trần Viện nể tình đang ở chung phòng với nhau nên không so đo, cũng chỉ làm vài chuyện không đau không ngứa khiến cô ta không thoải mái mà thôi.
Tôi thấy trên bàn cô ta không có giấy ăn, cuối cùng vẫn ném cho cô ta một bịch.
Cô ta nhìn tôi một cái, không biết nghĩ gì, mắt càng hồng hơn.
Có một khoảng thời gian Chu Ngọc không đi học, buổi tối về kí túc cũng đều vào đêm khuya.
Cho đến kì nghỉ đông, trên bàn tôi đột nhiên xuất hiện một chiếc túi Gucci mới tinh.
Bên dưới là một tờ giấy, trên đó viết hai chữ [Xin lỗi].
Trên bàn Trần Viện cũng có một cái túi và một tờ giấy y hệt.
Tôi hơi kinh ngạc, sau đó cũng hiểu ra đây là gì.
Có lẽ trong thời gian này Chu Ngọc ra ngoài làm việc, sau đó dùng lương để mua túi xách đền lại cho tôi.
Tôi có hơi khó hiểu, tại sao có một số người chịu trừng phạt rồi mới nhận thức được việc mình làm là sai lầm. Mặc dù tôi và Chu Ngọc không thể trở thành bạn, nhưng mỗi người phạm sai lầm đều có cơ hội để sửa sai.
Tôi nhận túi xách, vẽ lại một khuôn mặt cười trên tờ giấy.
Về phía Trần Viện, cô ấy chắc chắn cũng sẽ có quyết định của bản thân mình.
Buổi trưa Thẩm Yến hẹn tôi ăn cơm.
Tôi thuận miệng kể cho anh chuyện về Chu Ngọc.
Anh hơi nhíu mày, có hơi thắc mắc nói: “Chu Ngọc? Ai vậy?”
Tôi ngẩn người.
Sau đó mới nói với anh đó là cô gái thích anh, ngày trước đã từng ăn cơm chung với chúng tôi.
Thẩm Yến suy nghĩ một lát, sau đó tùy ý nói: “Có hơi ấn tượng, hình như đã từng nghe em nói qua, nhưng anh không nhớ rõ tên cô ta lắm.”
Tôi cảm thán, Chu Ngọc làm nhiều chuyện như vậy nhưng nam sinh cô ta thích ngay cả tên cô ta cũng không nhớ.
Đang suy nghĩ, Thẩm Yến đột nhiên nhìn tôi nói: “Em là vì áy náy nên mới yêu đương với anh sao?”
Tôi đang nuốt dở cơm, nghe xong thiếu chút nữa bị nghẹn.
Chắc chắn là Trần Viện nhiều chuyện.
Người này hôm nào cũng thích hóng hớt chuyện của tôi và Thẩm Yến, đoán chừng là lúc cô ấy chạy đến hỏi Thẩm Yến tình hình của chúng tôi đã không may lỡ miệng.
Tôi suy nghĩ, vừa định giải thích thì thấy Thẩm Yến cười nói: “Vì áy náy nên mới yêu anh cũng không sao.”
Tôi kinh ngạc nhìn anh: “Trình độ chấp nhận của anh cao vậy sao?”
Thẩm Yến cúi đầu hôn tôi.
Khuyên môi chạm vào da tôi, cảm giác lạnh lẽo, lại có chút gì đó kì lạ.
Anh lại hôn tôi thêm cái nữa.
Lần này anh hôn mạnh hơn, tôi không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy khó thở, nhưng Thẩm Yến thì khác, hàng mi anh run rẩy, rõ ràng là đau, ánh mắt nhìn thẳng vào tôi.
Có lẽ là khuyên môi bị cấn vào da thịt.
Tôi nhìn anh cười, đột nhiên nhớ lại chủ đề chưa nói xong, cảm thấy vẫn nên giải thích một chút: “Em là cung Sư Tử, em sẽ không vì cảm động hay áy náy mà ép buộc bản thân ở bên cạnh người mình không thích, nên anh đừng lo em vì áy náy nên mới ở bên cạnh anh.”
“Về phần em nói với Trần Viện, dù sao…” Tôi hơi dừng lại, sau đó nói tiếp: “Cung Sư Tử tụi em khá sĩ diện, em chỉ không muốn thừa nhận với Trần Viện là em thích anh, anh hiểu không, chính là cảm thấy nói ra sẽ mất mặt, rõ ràng trước đó em còn nói em sẽ không thích anh.”
Thẩm Yến gật nhẹ đầu, tỏ vẻ đã hiểu ý tôi.
Sau đó anh đột nhiên nói: “Vậy anh cũng muốn thú nhận với em một việc.”
Tôi nhìn anh khó hiểu.
Giọng anh rất nhẹ, ghé sát bên tai tôi nói: “Thật ra là anh cố ý.”
Tôi có chút mơ màng, không quá hiểu ý anh.
Nhưng cho dù sau đó tôi có đuổi theo Thẩm Yến hỏi đến mấy thì anh cũng chỉ cười, mặc kệ tôi đeo bám, không trả lời lấy một chữ.
Buổi tối, tôi xoay đi xoay lại không ngủ được.
Tôi gọi Trần Viện dậy, hỏi cô ấy Thẩm Yến nói vậy là có ý gì.
Một lúc lâu sau, Trần Viện đột nhiên hiểu ra vấn đề, cô ấy nhìn tôi nói: “Mẹ nó, Thẩm Yến mới là cao thủ ẩn giấu.”
Tôi nói Trần Viện giải thích cho mình.
Nhưng cô ấy không chịu nói cho tôi, chỉ liếc tôi một cái: “Hai người các cậu cả ngày rải cơm chó trước mặt mình chứ gì! Mình phải ngủ đủ mới xinh được, ngày mai mình còn có hẹn với em trai khóa dưới nữa.”
Tôi cảm thấy rất phiền muộn.
Cho đến nhiều năm sau, khi chúng tôi đã chuẩn bị kết hôn.
Lúc thu dọn đồ đạc để chuyển đến nhà mới, tôi tìm được đáp án trong quyển nhật ký dưới đáy vali của Thẩm Yến.
[Ngày 21 tháng 9 năm 2017]
[Tôi biết cô ấy rất dễ mềm lòng, hôm đó tôi mang cơm đến cho cô ấy, nói với cô ấy mình đau chân, cô ấy tin, lại còn rất lo lắng, nhưng đó là tôi lừa cô ấy.]
[Ngày 11 tháng 10 năm 2017]
[Hôm nay cô ấy đi hẹn hò với nam sinh khác, tôi có hơi bực bội.]
[Ngày 25 tháng 11 năm 2017]
[Hôm nay cô ấy đến quán net với nam sinh khác, tôi trốn học ngồi ngoài cửa đợi cô ấy một đêm, quả nhiên cô ấy mềm lòng, cô ấy không chơi nữa, còn lén nhìn tôi qua cánh cửa kính.]
[Ngày 13 tháng 12 năm 2017]
[Hôm nay tôi sốt nhưng vẫn cố ý đội mưa đi mua gà kho tàu cho cô ấy, cô ấy lại mềm lòng. Tôi nói cô ấy có thể chia tay bạn trai được không, cô ấy nhìn dáng vẻ khó chịu của tôi, sau đó lập tức đồng ý.]
Tôi: “?”
Hóa ra từ đầu tôi là tên hề dễ bị lừa gạt sao?
Tôi nổi giận.
Tôi gọi Trần Viện đang thử váy phù dâu và Thẩm Yến nấu cơm cách đó không xa: “Hai người vào đây cho mình!”
Mùi đồ ăn và giọng Trần Viện lần lượt truyền đến: “Cậu kêu gào cái gì, mình chạy từ công ty cách đây ngàn dặm xa xôi đến đây thử cái bộ váy rách rưới này, lại còn vì cậu mà đẩy bao nhiêu cuộc họp đi nữa, Thịnh Tiêu, cậu có lương tâm không hả!”
Thẩm Yến đẩy cửa nhà bếp, anh đứng cách đó không xa, cười nhạt nhìn tôi.
Tôi lập tức hiểu rõ.
Thẩm Yến học giỏi như vậy, sao có chuyện lại không thông minh chứ?
Cho dù là chuyện trước kia hay là lúc này tôi vô tình tìm được nhật ký của anh, tất cả đều nằm trong kế hoạch của anh cả.
Cho nên thật ra những gì gọi là duyên phận cũng không phải là ông trời sắp xếp, mà là có người cố ý sắp đặt.
Từ trước đến nay tôi luôn là người bụng dạ hẹp hòi, lúc này tôi nhất định phải tính toán với Thẩm Yến cho bằng được.
Tôi nhíu mày nhìn về phía anh, giả vờ như bản thân đang rất tức giận: “Giải thích một chút?”
Thẩm Yến đi về phía tôi.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, anh như được dát lên một lớp vàng nhạt, hàng lông mi khẽ run càng khiến người ta rung động trước khuôn mặt dễ nhìn kia hơn.
Đến bây giờ tôi mới ý thức được dáng vẻ này của anh là cố ý giả vờ đáng thương trước mặt tôi.
Anh dùng ngón tay xoa mặt tôi: “Đừng tức giận, em hôn anh một cái đi, sẽ hết tức giận ngay.”
Tôi: “?”
Trần Viện vừa mở cửa đã thấy cảnh chúng tôi dính lại với nhau, cô ấy “rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Giọng nói tức giận của cô ấy vang lên sau cánh cửa:
“Hai người có thôi đi không hả?”
“Không thể chịu nổi nữa rồi, mình muốn gọi Nghiêm Thần An đến chịu khổ với mình!”
…
Buổi tối, ba người chúng tôi gọi thêm Nghiêm Thần An, ngồi ở thảm ngoài phòng khách chơi poker.
Trần Viện đột nhiên đưa di động sang cho tôi: “Này, Thịnh Tiêu, cậu xem thử đi.”
Trên điện thoại di động là giao diện vòng bạn bè.
Là ảnh Chu Ngọc đăng.
Trong tấm ảnh, cô ấy mặc trang phục thể thao, đang dạy mấy đứa nhỏ chơi bóng rổ.
Caption là: [Từng khoảnh khắc vui vẻ tại nơi làm việc.]
Sau khi cô ấy bị bóc phốt trên diễn đàn, cô ấy đã bị cư dân mạng mắng chửi một thời gian dài, tính cách cũng dần chuyển thành u buồn uất ức.
Tốt nghiệp xong tôi cũng không biết cô ấy đi đâu, xem vòng bạn bè mới biết cô ấy về quê làm giáo viên thể dục cho học sinh tiểu học.
Không còn mái tóc ngắn năng động như đại học, Chu Ngọc trong bức ảnh có mái tóc dài, mặc váy dài, nhìn dịu dàng hơn rất nhiều.
Hư vinh và phản nghịch thời niên thiếu khiến bản thân mắc sai lầm cuối cùng sẽ lắng đọng trong thời gian.
Cho dù trước giờ chúng tôi không phải bạn bè, nhưng tôi cũng hy vọng cô ấy, hay bất kì ai đang trong quá trình trưởng thành có thể vượt qua mọi chông gai, bước đến tương lai trên con đường đầy hoa, vĩnh viễn là ngôi sao rực rỡ của chính bản thân mình.
[Hết]