7.
Đến nơi tổ chức liên hoan câu lạc bộ.
Trong lòng tôi giãy dụa một lúc, cuối cùng cũng đẩy cửa ra.
Vừa nhìn đã chạm phải ánh mắt của Thẩm Yến giữa đám đông.
Ánh mắt anh chỉ dừng trên mặt tôi nửa giây, sau đó nhìn về phía nam sinh đi bên cạnh tôi.
Không hiểu sao tôi có hơi chột dạ, nhìn về phía khác.
Hôm qua tôi vì vấn đề Thẩm Yến và Chu Ngọc nên phân vân không biết có nên đi ăn liên hoan câu lạc bộ hay không, Trần Viện biết thì lập tức nhiệt tình chỉ cho tôi một chiêu.
Lúc đó cô ấy tràn đầy kinh nghiệm nói với tôi: “Dựa vào kinh nghiệm của mình, cậu tìm một người bạn khác giới đi cùng với cậu là có thể xác định tâm ý của Thẩm Yến dành cho cậu, còn có thể khiến Chu Ngọc nhìn thấy cậu mà khó chịu.”
Xét thấy kinh nghiệm tình trường của Trần Viện còn nhiều hơn cả hạt dưa hấu tôi nhổ ra, tôi lập tức tin lời khuyên của cô ấy không chút nghi ngờ.
Nhưng lúc này tôi bắt đầu thầm cảm thấy Trần Viện không đáng tin cậy chút nào.
Chủ yếu là do ánh mắt của Thẩm Yến quá trực tiếp, không chút che giấu.
Anh cứ như vậy nhìn thẳng về phía tôi và Nghiêm Thần An ở bên cạnh, cho đến khi Nghiêm Thần An thấy có chút bực bội mà quay đầu hỏi tôi: “Không phải chứ, cậu nợ tiền cậu ta à? Trần Viện cũng đâu nói với tôi hai người có tranh chấp pháp luật gì đâu.”
Tôi lườm cậu ấy một cái.
Thằng nhãi này và Trần Viện đúng là giống nhau như đúc, thần kinh không bình thường chút nào.
Vì tôi không có bạn khác giới nào, Nghiêm Thần An ở bên cạnh là người hỗ trợ Trần Viện đã gọi như đòi mạng đến sáng nay.
Nghiêm Thần An là con trai khách hàng của bố Trần Viện.
Cậu ấy và Trần Viện là cùng một loại người, là kiểu đi qua ngàn bụi hoa nhưng không dính chiếc lá nào.
Lúc trước hai người họ vừa gặp nhau đã cảm thấy đối phương là hình mẫu lý tưởng của mình, sau đó một người giả dạng anh trai thâm tình, một người giả làm bé thỏ trắng dịu dàng, kéo qua kéo lại nửa năm, cuối cùng gặp nhau trong một quán bar.
Lúc đó Trần Viện đang mặc áo khoác lông chồn chơi xúc xắc với người khác, Nghiêm Thần An thì đang lười biếng ngồi trên ghế dài uống rư//ợu với người ta, ánh mắt hai người va vào nhau, nhìn đối phương im lặng đến nửa ngày.
Sau đó hai người họ thành bạn tốt.
Là kiểu ngưu tầm ngưu, mã tầm mã ấy.
Hôm nay Nghiêm Thần An mặc một chiếc sơmi hoa, trên mặt còn đeo kính râm, đi đường uể oải, thiếu chút nữa viết mấy chữ “Ông đây là tra nam” lên mặt.
Lại lần nữa chạm mắt với Thẩm Yến, tôi không dám ngồi tiếp, xoay người đi vệ sinh.
Mới ra khỏi nhà vệ sinh đã không cẩn thận va vào người phía trước.
Tôi tưởng rằng đó là Nghiêm Thần An chờ ở bên ngoài nên sốt ruột, không ngờ vừa ngẩng đầu lên đã thấy Thẩm Yến.
Tôi ngẩn người, vì không chú ý nên lúc anh nắm lấy cổ tay tôi tôi cũng không tránh ra.
Anh nắm lấy tay tôi, đặt tay tôi lên khóe môi mình.
Tôi có hơi tức giận, còn chưa kịp nổi giận đã sờ phải thứ gì đó giống như kim loại.
Dây thần kinh trong đầu tôi đột nhiên nhảy lên.
Cảm xúc giống như khuyên môi.
Sau đó Thẩm Yến đột nhiên há to miệng ra, để lộ khuyên lưỡi vừa xỏ.
Trên đầu lưỡi sạch sẽ có một chiếc khuyên bạc, xinh đẹp đến bất ngờ.
Thẩm Yến hạ mắt xuống, lông mi dài che đi con người màu hổ phách, giọng nói có hơi uất ức: “Thịnh Tiêu, cậu nhìn đi, mình cũng không phải người nhạt nhẽo, đúng không?”
Hô hấp của tôi như dừng lại, thiếu chút nữa nghĩ mình có ảo giác.
Người bình thường luôn tuân theo nghiêm tắc, luôn tuân theo quy định của bản thân như Thẩm Yến lại đi xỏ khuyên môi và lưỡi.
Tôi tùy ý để Thẩm Yến nắm lấy cổ tay mình, thậm chí còn muốn chạm vào khuyên môi của anh theo bản năng.
Thẩm Yến nghĩ tôi thích những thứ này, anh hơi cúi người xuống để tôi dễ đụng vào hơn: “Mình không sợ đau, cậu có thể dùng lực để đụng vào.”
Tôi im lặng nhìn Thẩm Yến, anh vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng trong ánh mắt nhìn tôi như mang theo cảm xúc cố chấp.
Trái tim đột nhiên đập loạn không một cách khó hiểu, sau đó tôi nghe được giọng nói trầm thấp của Thẩm Yến: “Bọn họ đối xử với cậu không tốt, Thịnh Tiêu, bọn họ không xứng đứng bên cạnh cậu.”
8.
Tôi không biết xỏ khuyên môi và lưỡi có đau không.
Nhưng tôi biết, vừa rồi do quá bất ngờ nên lúc thu tay lại tôi dùng quá nhiều lực, không cẩn thận đụng mạnh vào khuyên trên môi anh, sau đó tôi thấy Thẩm Yến có nhíu mày.
Nhưng vẻ đau đớn chỉ xuất hiện trên mặt anh một chút, sau đó anh lại khôi phục dáng vẻ bình tĩnh không chút gợn sóng kia.
Vì lớn lên từ nhỏ với Thẩm Yến nên tôi biết tính cách của anh, anh rất hay chịu đựng.
Năm cấp ba, có một hôm anh sốt cao ở lớp, giữa trưa tan học nghe tôi tiện mồm nói với Trần Viện rằng mình muốn ăn thịt gà kho tàu của nhà hàng nào đó, buổi chiều Thẩm Yến đến nhà tôi nhấn chuông cửa.
Lúc đó trong tay anh là món gà kho tàu anh đứng đợi hai tiếng để mưa, hôm đấy còn mưa to, cả người anh đều ướt nhẹp, khuôn mặt lạnh nhạt ưa nhìn kia vì phát sốt mà đỏ bừng.
Mẹ tôi và tôi lúc mở cửa bị dọa cho sợ.
Thẩm Yến vô cùng bình tĩnh đưa gà còn nóng cho tôi, giọng khàn đặc giọng mũi: “Cho cậu.”
Mẹ tôi vội kéo anh vào nhà, vừa đo nhiệt độ rồi lại đưa đến bệnh viện, sợ anh vì một nồi gà kho mà sốt đến hỏng não.
Thẩm Yến lại hời hợt nói: “Con không sao đâu dì.”
Thời gian sau đó tôi vì chuyện này mà lương tâm áy náy, đặc biệt nghe lời Thẩm Yến, không chỉ ngoan ngoãn học hành một thời gian mà còn chia tay với bạn trai yêu sớm mới mấy ngày của mình.
Tôi nhìn vết thương vì mình hơi mạnh tay mà rướm m//áu, có chút không nỡ hỏi anh: “Đau không?”
Thẩm Yến vô thức lắc đầu trả lời: “Không.”
Tôi nhíu mày nhìn anh: “Nói thật.”
Lông mi Thẩm Yến run run, anh dừng lại hai giây, giọng có hơi trầm xuống: “Có hơi… đau.”
Sau đó lại nhanh chóng bổ sung: “Nhưng cậu có thể tùy ý chạm vào, không cần để ý đến mình, mình có thể chịu được.”
Trái tim tôi lại bị ai đó bóp chặt lấy.
Tôi không biết đây là áy náy hay là vì điều gì khác, tôi lại gần kiểm tra vết thương cho anh.
Cũng may chỉ hơi rướm m//áu, cũng không quá nghiêm trọng.
Thẩm Yến cứ đứng yên như vậy nhìn tôi, không động đậy.
Nghiêm Thần An ở bên trong chờ quá lâu tức giận đi đến: “Này, tôi ở bên trong chờ cậu rất lâu mà hai người lại đứng đây anh anh em em sao, tình cảm hai người tốt như vậy sao cậu còn để Trần Viện gọi tôi đến từ sáng chứ?”
Tôi chê cậu ấy ồn ào, lườm cậu ấy một cái: “Đừng có quấy rầy nữa.”
Ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Yến nhìn thẳng về phía Nghiêm Thần An.
Nghiêm Thần An: “…”
Cậu ấy tức đến mức xoay người rời đi.
9.
Lúc quay về kí túc xá, Trần Viện hôm nay đặc biệt không ra ngoài, cô ấy ngồi trên giường tôi hóng chuyện.
Cô ấy hỏi tôi: “Thế nào, cách mình chỉ cho cậu có hiệu quả không, hôm nay giữa ba người đã xảy ra chuyện gì vậy? Mau nói đi!”
Tôi há miệng, đang định nói gì đó thì lại đột nhiên nghĩ đến những chuyện khác, sau đó lại im lặng.
Đúng là hôm nay Chu Ngọc cũng tham gia tiệc câu lạc bộ.
Cô ta mặc một chiếc váy ngắn, rất chú trọng đến việc ăn mặc.
Bình thường cô ta đều mặc quần áo thể thao, lúc nào cũng khịt mũi coi thường mấy món đồ của nữ sinh.
Sau khi thấy tôi, đầu tiên là cô ta bất ngờ, sau đó trực tiếp đi qua tôi, chào Thẩm Yến: “Chào anh Thẩm.”
Mấy nam sinh trong câu lạc bộ đều có quan hệ không tệ với Chu Ngọc, cũng biết cô ta thích Thẩm Yến, ai nấy đều ồn ào.
Chu Ngọc vốn muốn làm như quen biết rồi ngồi xuống cạnh Thẩm Yến như đã từng làm với những nam sinh khác, nhưng vì Thẩm Yến chủ động ngồi xuống bên cạnh tôi nên cô ta đành phải ngồi đối diện anh.
Lúc ăn cơm, cuối cùng tôi cũng biết vì sao Chu Ngọc hôm nay lại đặc biệt mặc váy.
Cô ta dường như cảm thấy Thẩm Yến là người dễ bị tán tỉnh, muốn học cách tôi trêu chọc Thẩm Yến như hôm trước, cô ta duỗi chân, muốn chạm vào Thẩm Yến.
Thẩm Yến thản nhiên nhìn Chu Ngọc một cái.
Sau đó anh nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay tôi như đang nhờ vả.
Tôi lúc đó đang cảm thấy áy náy vì việc Thẩm Yến xỏ khuyên, đúng lúc thấy Chu Ngọc đưa chân đến, tôi cũng nâng chân ra chặn lại.
Chu Ngọc kinh ngạc nhìn về phía tôi, tôi lại khiêu khích nhìn lại cô ta.
Tôi và Chu Ngọc cô đến tôi đi, khiến dưới bàn ăn như có người đánh nhau.
Có nam sinh trong câu lạc bộ vô cùng tò mò nhìn bàn ăn, hiếu kì hỏi: “Động đất sao? Sao bàn rung quá vậy?”
Thẩm Yến ho nhẹ một cái, khóe miệng nâng lên vô cùng nhẹ, sau đó lại đè xuống, không phục dáng vẻ bình thản không gợn sóng hàng ngày.
Tôi ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện từ ban đầu đến giờ tôi và Thẩm Yến vẫn luôn đan tay vào với nhau, chân cũng kề sát nhau, làn da nóng bỏng chạm vào nhau như giật điện khiến tôi lập tức thu tay về.
Nói thật, mặc dù từ trước đến giờ tôi không thiếu đối tượng yêu đương, nhưng tôi không giống Trần Viện, yêu cầu về cảm giác của tôi quá cao, cho nên ánh mắt cũng rất cao, điều này khiến tôi ngoài ra ngoài với mấy đối tượng có hảo cảm ra thì cũng chỉ có duy nhất một lần yêu sớm thời cấp ba.
Mấy ngày nay tiếp xúc thân mật với Thẩm Yến là chuyện trước nay tôi chưa từng làm.
Trần Viện ngồi trên giường chờ tôi kể chuyện thấy tôi mãi không nói lời nào thì sốt ruột đẩy vai tôi: “Cậu lại ngẩn người cái gì vậy? Mình đang chờ cậu đó, nói đi! Có phải Thẩm Yến thấy cậu và Nghiêm Thần An đi cùng nhau thì trái tim tan nát, sau đó hoàn toàn hết ý với cậu không? Mình nói rồi mà, cách của mình chắc chắn hiệu quả, còn cả Chu Ngọc…”
Nghe đến đây tôi ngắt lời Trần Viện: “Hiệu quả hay không thì mình không biết, nhưng mà Thẩm Yến xỏ khuyên môi.”
Trần Viện lập tức ngây người: “Hả?”
Tôi bổ sung: “Có lẽ là Chu Ngọc đã nghe được lần nói chuyện của mình và cậu hôm trước, sau đó nói lại với Thẩm Yến rằng mình nói cậu ấy rất tẻ nhạt.”
Trần Viện cảm thấy tam quan của mình như đang sụp đổ: “Hả?”
Tôi nói với cô ấy: “Thẩm Yến xỏ khuyên môi vì mình.”
Tôi tiếp tục nói: “Cậu ấy còn xỏ khuyên lưỡi, rất… đẹp mắt.”
Trần Viện im lặng.
Một lúc lâu sau cô ấy hỏi tôi: “Sau đó thì sao?”
Trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện cảnh Thẩm Yến tiến sát lại gần mình, trái tim lại bắt đầu xuất hiện cảm xúc kỳ quái, tôi quay đầu sang một bên, không biết mình đang muốn nói gì.
“Được rồi, mình hiểu rồi.” Giọng Trần Viện trở nên bí hiểm: “Cậu và Thẩm Yến giấu mình yêu đương từ khi nào?”
Tôi vô thức muốn phủ nhận, lời đến khóe môi lại dừng lại.
Trần Viện nhìn ra được điều này, cô ấy thở dài: “Cậu và Thẩm Yến, được rồi, hai người cũng xứng đôi, yêu thì yêu thôi.”
Tôi muốn giải thích: “Không phải, cậu hiểu lầm rồi, mình là vì áy náy, cậu biết đó, bây giờ mình cảm thấy mình đang phủ nhận những thứ không cần thiết, ôi, dù sao…”
Đầu óc tôi hỗn loại, lời giải thích không có chút logic nào, Trần Viện nhìn tôi với ánh mắt không tin chút nào.
“Được rồi.” Tôi từ bỏ, cảm thấy mình không thể giải thích được với Trần Viện: “Cậu không hiểu.”
Trần Viện gật đầu: “Đúng, mình không hiểu, từ nhỏ đến lớn tính cậu đã kì quái, thích thì nói thích thôi, mình đúng là không hiểu cậu đang làm gì đấy.”
Tôi nghe xong lại đột nhiên cảm thấy tức giận không rõ lí do, cuối cùng cầm gối ném vào người cô ấy.
(Còn tiếp)