Thẩm Dữ Hàm nghiêng đầu nhìn biểu tình của Đan Kỳ Hoàn, tiếp tục kể: “Đạo thánh chỉ này không có ý tốt.”
“Không có ý tốt là sao?” Đan Kỳ Hoàn hoàn toàn nhập tâm vào cách kể chuyện xưa của y, hỏi: “Hoàng đến phái y đến nước láng giềng hòa thân?” Hắn nhớ rõ trong mộ cổ có miêu tả như vậy.
“Dạ, hoàng đế nước Sở biết đến sự tồn tại của y, nếu nước Tề đồng ý gả Thẩm ca nhi cho ông ta, ông ta sẽ đồng ý trả lại hai thành trì cho nước Tề, đối với nước Tề chính là mua bán có lời, nhưng đối với gia đình Thẩm ca nhi, chính là đại nạn, lần này Thẩm ca nhi đi, không biết khi nào mới gặp lại.” Thẩm Dữ Hàm khẽ thở dài: “Mà lần ly biệt này chính là…vĩnh biệt.”
Đan Kỳ Hoàn nghe y thở dài, không khỏi hỏi: “Bởi vì gặp được sơn tặc nên mới cùng người nhà vĩnh viễn chia cách sao?”
“Dạ, y rơi xuống vách núi. “ Thẩm Dữ Hàm nói đến đây thì nhìn qua Đan Kỳ Hoàn, thấy hắn không có phản ứng gì đặc biệt mới nói tiếp: “Anh biết sau khi y rơi xuống vách núi thì như thế nào không?”
“Được người khác cứu, sao đó sống ẩn dật? Những món đồ hồi môn của y không rõ tung tích, không phải là do người cứu y đem đi sao?” Đan Kỳ Hoàn bắt đầu tưởng tượng.
“Không phải, không có người khác.” Thẩm Dữ Hàm lơ đãng nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT