Đã lâu rồi Thẩm Dữ Hàm không khóc trước mặt Đan Kỳ Hoàn, bởi vì thời gian gần đây y luôn vui vẻ, hạnh phúc, cũng rất thỏa mãn.
Mà lúc này đây, không chỉ bởi vì câu trả lời của Đan Kỳ Hoàn làm y thấy khổ sở, còn có sự nhớ nhung đối với người nhà nữa.
Khi chưa có kết quả của viện nghiên cứu, Thẩm Dữ Hàm chỉ xem chủ mộ như một vị hậu nhân nào đó của nhà họ Thẩm thôi, cũng không đề cập đến tổ tiên của chủ mộ là vị nào, nhưng có thể là một trong số các vị ca ca của y, nhưng không biết là vị ca ca nào, hy vọng sau này còn có thể khai quật được nhiều đồ vật liên quan hơn, đồ vật trong video kia cũng không nhiều lắm, y cũng không thấy quen thuộc.
Hậu nhân của ca ca qua đời cũng là sau khi y chết mấy trăm năm sau, trong thời gian đó đương nhiên cũng trải qua nhiều thay đổi.
Thẩm Dữ Hàm về phòng cũng chỉ là ngồi trên sô pha trong phòng gạt nước mắt thôi, trong lúc nhất thời y cũng không biết nên làm cái gì, chỉ đơn giản là muốn khóc.
Đan Kỳ Hoàn cũng theo y vào phòng, Thẩm Dữ Hàm rất khổ sở.
Mà lúc này Đan Kỳ Hoàn mới phản ứng được vấn đề của Thẩm Dữ Hàm, vị “Thẩm tiểu thư” kia là Nhất Phương Cư Sĩ, bà xã của hắn cũng là Nhất Phương Sư Sĩ, cũng đều hiểu cầm kỳ thi họa, nếu đột nhiên Thẩm Dữ Hàm tự đặt mình vào vị trí của vị tiểu thư kia, tức giận cũng không khó tránh khỏi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play