Đến chiều, sau khi ngủ dậy Thẩm Dữ Hàm mới biết tin từ Đan Kỳ Hoàn, Đan Thiên Phong bị bệnh, dường như rất nghiêm trọng.
Sau lưng y có lót gối dựa, y ngồi trên giường nhỏ hỏi hắn: “Bệnh này rất nghiêm trọng sao?”
Cho tới nay Đan Kỳ Hoàn cảm thấy mình đối với Đan Thiên Phong không có cảm tình, nhưng khi nghĩ đến người này có khả năng biến mất khỏi thế giới thì lại cảm thấy khó chịu, hắn rất bình tĩnh, rồi lại cảm khái, hắn vẫn luôn không thích người ba chỉ có thể sống thêm 10 năm này.
Đan Kỳ Hoàn bình tĩnh giải thích cho Thẩm Dữ Hàm: “Bác sĩ nói chẩn đoán bước đầu có thể là ung thư trực tràng, còn phải làm kiểm tra cụ thể hơn, loại bệnh này nếu chữa trị tốt có thể sống thêm 10 năm, còn nếu là thời kỳ cuối thì không thể trị được nữa, nếu phát hiện trễ thì chỉ có thể sống khoảng 2 tháng thôi.”
Thẩm Dữ Hàm bừng tỉnh: “Thì ra là như vậy, hy vọng ba của anh không việc gì. Nhưng mà các vị phu nhân và mấy anh chị em kia của anh sẽ không an phận rồi.” Y đối với bệnh tật ở hiện đại chỉ biết chút ít, trước đây, ở nước Tề chỉ cần bị phong hàn cũng có thể chết, mà hiện tại nếu bị phong hàn chỉ cần uống vài viên thuốc là có thể nhanh chóng hết bệnh.
Đan Kỳ Hoàn giúp y vén tóc phía trước trán lên: “Còn định dẫn em đi cắt, xem ra hôm nay không được rồi.”
Thẩm Dữ Hàm ngồi không thoải mái lại đổi sang nằm, đầu lệch qua bên gối, chỉ lộ nửa khuôn mặt nhìn Đan Kỳ Hoàn, không biết có phải là do cuối cùng hai người cũng đi đến bước cuối cùng, da thịt thân mật, Thẩm Dữ Hàm càng ngày càng tín nhiệm Đan Kỳ Hoàn, trong lòng cũng an tâm không ít, giống như được uống thuốc an thần.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT