Có Vị Giai Nhân

CHƯƠNG 2: ÂM THANH CỦA HÔN PHU


4 ngày

trướctiếp

Từ những cuộc nói chuyện của vị phu nhân kia và chị Kiều, Thẩm Dữ Hàm biết được y đang bị trông giữ, buổi sáng đưa y đến đây, buổi chiều trong biệt thự liền nhiều thêm 4 người vệ sĩ, kỳ thật là nhìn chằm chằm Thẩm Dữ Hàm phòng ngừa y chạy ra ngoài, rốt cuộc ở trong mắt người khác y là thanh niên trai tráng còn chị Kiều là phụ nữ, khả năng là không phòng được.
Nhưng giám thị như vậy cũng vừa lúc giúp cho Thẩm Dữ Hàm có thời gian tiếp thu thế giới hiện tại, ít nhất y có mấy ngày để sửa sang lại suy nghĩ của chính mình.
Ở biệt thự không đến nửa ngày, Thẩm Dữ Hàm thông qua cuộc nói chuyện của chị Kiều biết được chút thông tin của vị phu nhân kia, thì ra bà là tam phu nhân của cha của vị hôn thê của y.
Chị Kiều cùng người bên ngoài liên hệ thông qua 1 vật hình vuông nhỏ bằng bàn tay, không biết là vật gì, nhưng mà chị Kiều là người hầu lại có thể sử dụng được, nghĩa là y cũng có thể sử dụng, bất quá y cũng không hỏi chị Kiều, y tạm thời không muốn bại lộ chuyện mình hoán đổi linh hồn, nếu như bị đạo sĩ câu hồn đi thì làm sao bây giờ?
Có điều chị Kiều cũng không phải là loại người dễ ăn hiếp, tuy không quản chuyện ăn uống của “cậu Thẩm”, nhưng ngày thường nếu không có việc gì sẽ không để ý tới y, mỗi buổi sáng sẽ báo cáo tình huống của Thẩm Dữ Hàm tại biệt thự cho tam phu nhân Đoạn Thu Huệ.
Ngày đầu tiên bị nhốt, Thẩm Dữ Hàm rất yên tĩnh, không la hét không làm loạn, cứ đợi ở biệt thự, cũng không nháo nhào đòi trả lại di động. Khiến cho người khác cảm thấy ngoài ý muốn vô cùng.
Thẩm Dữ Hàm ở biệt thự 1 ngày, biết được cách sử dụng điều khiển từ xa để mở ti vi, khi chị Kiều đi ra ngoài mua đồ ăn, y sẽ ngồi xem ti vi, bổ sung kiến thức hiện đại, y có thể thông qua cái hộp này để hiểu biết thêm nhiều đồ vật mới lạ, độc đáo, bất quá đều là suy đoán của y.
Sau khi chị Kiều rời khỏi đây, Thẩm Dữ Hàm vẫn cứ tiếp tục thông qua ti vi để nhận thức thế giới này, không có ai không cho phép y xem, dù lúc chị Kiều có mặt y cũng sẽ ngồi một bên để xem cùng.
Thẩm Dữ Hàm thấy được kênh mua sắm trên TV, các loại “999”, “888”, “188” hiện lên trước mắt y, bấm qua đài tiếp theo, có cả tiết mục dưỡng sinh của người trung niên và người già, tiết mục ẩm thực cùng triển làm mỹ thuật, những người biểu diễn dụng cụ trên TV cùng những người y gặp qua đều không giống nhau, bất quá chén đũa mâm lại không khác mấy, sau đó là những quảng cáo tẩy não, tơ lụa, chocolate, Heilan Home cùng với giày tăng sức lực cho đôi chân của người già .v.v. trừ cái này ra, y còn có cái nhìn khác nhau về đề tài phim truyền hình, đặc biệt là về tình yêu, đây là nội dung mà chị Kiều thích nhất. Chuyện tình cảm rối rắm của một đôi nam nữ, không cẩn thận liền xem đến khúc cao trào của cốt truyện, một đôi tình nhân ôm hôn nhau trên cây cầu đầy người qua lại, đem tình cảm của mình phơi bày ra, khiến Thẩm Dữ Hàm xem mà ngây người.
(Heilan Home là tên riêng của một thương hiệu mua sắm.)
Trong quá khứ, những gì y được dạy dỗ cũng như tiếp thu đều là “phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe, phi lễ chớ nói, phi lễ chớ làm”, bỗng nhiên nhìn thấy hàng động “phi lễ” ở ngoài như thế này, dùng từ mà y biết để hình dung chính là “khác người”, thế giới này cùng quá khứ hoàn toàn không giống nhau, thế giới tương lai là như vậy sao?
Bước đầu tiên của Thẩm Dữ Hàm khi đi vào thế giới này chính là chìm đắm vào TV mà không thể kiềm chế được.
Buổi chiều ngày hôm sau, một đám người xa lạ đi vào biệt thự, mang đến vài cái giá treo quần áo, điều đáng mừng chính là y có thể giao lưu với người khác mà không phải là chị Kiều, quan sát lời nói, việc làm cùng cử chỉ của bọn họ, nỗ lực hiểu thêm về thế giới mới, học tập thêm kiến thức mới.
Hôn lễ vào tuần sau, hiện tại mới chuẩn bị quần áo vẫn là có chút không kịp, nhưng có tiền thì có thể sai khiến cả ma quỷ mà.
Nhìn thế cục này, chính Thẩm Dữ Hàm cũng biết mình chạy không được, chỉ có thể ngoan ngoãn cùng người kết hôn, trời cao cho y cơ hộ sống lại, y chỉ có thể căng da đầu đem mọi thứ bỏ qua một bên, y không biết mình có thể làm được gì, chủ yếu là chủ nhân của thân thể này không một xu dính túi, nếu bỏ chạy, không chừng qua 2 ngày cũng chết vì đói. Bất qua hai ngày nay xem phim truyền hình, cũng biết trên thế giới này chỉ có phân chia nam nữ, không có ca nhi.
“Xin chào cậu Thẩm, tôi là Andy, nhà thiết kế của công ty thiết kế Du Tiên, trước tiên ngày mặc thử bộ lễ phục màu trắng này đi, đây là thiết kế mới nhất của công ty chúng tôi, số đo cùng dáng người tương đối tương đồng, may trang phục mới có thể sẽ không kịp, chỉ có thể chọn những trang phục may sẵn thôi.”
May mắn là những gì nhà thiết kế này nói về vấn đề may mặc y đều nghe hiểu, xem ra hiện đại và nước Tề của bọn họ có chỗ tương đồng, chỉ hy vọng trước khi thành thân có thể học thêm được chút tri thức, miễn cho tương lai bị trượng phu ghét bỏ, dù thế nào đi nữa thì cũng phải đảm bảo sự sống còn của bản thân trước, cho dù sau này trượng phu của y không thích thì cũng còn có đường khác để đi.
Trước mắt học tập chính là đường đi duy nhất.
“Tôi không thành vấn đề.” Thẩm Dữ hàm nói.
Việc lựa chọn lễ phục diễn ra khá nhanh chóng, mỗi khi thử một bộ, Andy đều sẽ lắc đầu hoặc gật đầu, sau đó viết viết vẽ vẽ gì đó trên giấy.
Andy cầm thêm một cái áo khoát, giơ ngón tay theo kiểu hoa lan chỉ, nói: “Trong ngày ngài kết hôn nên đổi 2 bộ quần áo, một bộ mặc lúc cử hành nghi thức, một bộ mặc lúc mời rượu, Đan tiên sinh cũng mặc quần áo giống ngài, làn da của ngài mà mặc bộ màu trắng hoặc vàng nhạt thì rất ok, ngài có ý kiến gì khác không? Tôi thấy bộ màu trắng gạo mà ngày mặc rất bắt sáng, sẽ không bị dìm so với khách mời tham dự hôn lễ.”
Thẩm Dữ hàm đối với cử chỉ của hắn cũng không cảm thấy không ổn, còn rất quen thuộc, bên cạnh y có rất nhiều ca nhi cũng hay làm động tác hoa lan chỉ này, ngược lại y luôn bị cái thân phận “ca nhi trưởng” này làm ảnh hưởng, hiếm khi làm ra cái loại cử chỉ này, cho dù y làm gì đều bị mẫu thân yêu cầu quy củ, không để mắc lỗi.
“Không có ý kiến, đều được.” Thẩm Dữ Hàm chưa từng mặc quần áo như vậy, dù là quần áo được treo trên giá hay là quần áo trên tay hoa lan chỉ, y đều cảm thấy rất mới lạ, nhưng mới lạ thì mới lạ, y cũng chỉ nhìn một cái rồi thôi.
Đã ở biệt thự nhiều ngày, quần áo của y đều do tam phu nhân kêu người chuẩn bị, tất cả lấy thoải mái làm chủ đạo, y không được chọn lựa, cũng không có kiểu dáng gì đặc biệt, khi nhìn thấy Andy cùng trợ lý của hắn mới biết được thì ra trên thế giới này có nhiều kiểu quần áo như vậy, lại một lần nữa được mở rộng tầm mắt.
Mà đối với những ngạc nhiên này, Thẩm Dữ Hàm đều giữ lại trong lòng, bởi vì có một câu nói như thế này “vô tri không đáng sợ, đáng sợ là không tự biết mình vô tri”.
“Đan tiên sinh cũng nói giao toàn quyền cho công ty chúng tôi tự sắp xếp, nếu hai ngài đều không có ý kiến, ngày mai tôi liền đem quần áo đã chuẩn bị tốt lại đây.”
Thẩm Dữ Hàm gật đầu: “Các người cứ tự sắp xếp đi.”
Công ty vì thể hiện thành ý đối với khách hàng, trước khi đi còn đưa cho Thẩm Dữ Hàm mấy bộ sản phẩm mới.
Thẩm Dữ Hàm vốn không muốn nhận, nhưng cuối cùng vẫn lấy, vì nghĩ đến tiền mà vị hôn phu của y đã trả.
Buổi sáng ngày thứ 3, có 2 người đến cắt tóc cho y, một người là thợ gội đầu mát xa, còn một người chuyên cắt tóc cùng nói chuyện phiếm với y tên là Thang Nê.
Thẩm Dữ Hàm ngoan ngoãn ngồi, kêu cắt tóc thì cắt tóc, kêu gội đầu thì gội đầu.
Đối phương hỏi y có yêu cầu gì không, y nói chỉ cần cắt hết cái tóc vàng kia là được.
Chị Kiều ở bên nhìn liền cảm thấy không thích hợp, từ sau khi Thẩm Dữ Hàm bị nhốt ở biệt thự, ngoại trừ thái độ lạnh nhạt đối với chị, lúc ở cùng người khác thì lại giống nhau, rất yên tĩnh, cắt tóc cũng rất bình tĩnh, như là thật sự tiếp thu việc kết hôn cùng thiếu gia Đan Kỳ Hoàn.
Chị đem chuyện này nói cho Đoạn Thu Huệ, bà chỉ hừ lạnh một tiếng: “Chắc là muốn diễn kịch cho tôi thấy đây mà, chị Kiều, cô đừng coi thường nó, nó chính là muốn khiến cô nới lỏng cảnh giác, sau đó lại lén lút tới dây dưa với Kỳ Vân, cô cứ tiếp tục nhìn chằm chằm nó cho tôi, cho đến khi nào hôn lễ giữa nó và Kỳ Hoàn xong xuôi mới được.”
Chị Kiều cảm thấy suy đoán của phu nhân rất hợp lý, gừng càng già càng cay, tiểu nhân chơi không nổi với đại nhân đâu: “Phu nhân, tôi hiểu rồi, tôi sẽ quan sát kỹ mỗi một hành động của cậu ấy.”
Đoạn Thu Huệ nói: “Ừ, có gì thì phải nói ngay cho tôi biết.”
Chị Kiều lại tiếp tục giám sát Thẩm Dữ Hàm.
Hôm nay, nửa đầu tóc vàng của Thẩm Dữ Hàm đã được cắt đi, chỉ để lại phần tóc đen, thoạt nhìn thoải mái dễ nhìn hơn nhiều.
Thợ cắt tóc tên Thang Nê còn hướng dẫn y chăm sóc lại mái tóc như thế nào nữa, sau khi tóc đã gội và sấy khô thì có thể dùng một ý keo giữ nếp tóc cố định lại một chút sẽ giúp tóc không bị gió thổi làm rối, Thẩm Dữ Hàm không có kinh nghiệm chắm sóc tóc, lúc nghe cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Thợ cắt tóc tên Thang Nê này không có làm động tác hoa lan chỉ, nhưng lúc nói chuyện lại rất nhẹ nhàng, có những lúc cuối câu còn tự thêm chữ “nha”, nghe rất đặc biệt, rất giống ca nhi.
Mấy ngày nay nhìn quen mái tóc ngắn này, lúc đầu không được vuốt mái tóc dài quen thuộc còn cảm thấy không thích ứng, hiện tại lại cảm thấy lúc gội đầu tắm rửa vô cùng tiện, y đã tạo được thói quen, buổi tối cũng không cần ngồi bên cửa số đối diện với ánh trắng cầu nguyện tóc khô nhanh một chút.
Tóc y nhiều, mỗi ngày đều rất mệt, nhưng nếu tóc không khô bà vú sẽ không cho y nghỉ ngơi, hay nói tóc không khô sau này già rồi sẽ dễ bị đau đầu, đối với việc này y luôn tin tưởng tuyệt đối không nghi ngờ.
Hiện tại thì tốt rồi, đại đa số mọi người đều để tóc ngắn, y không để tóc dài cũng không có gì đáng nói.
Ngày thứ 4, Thẩm dữ Hàm lại như cũ mở TV lên xem, bất quá hiện tại y đã phân biệt được nội dung nào đang phát là tin tức thời sự, nội dung nào là thông báo tin tức rộng rãi để mọi người cùng mua sắm, nội dung nào là kịch bản do diễn viên biểu diễn.
Y chọn xem cố định một kênh đang phát tin tức thời sự, ít nhất mấy ngày nay đã y đã biết thế giới hiện tại không có hoàng đế, chỉ có chủ tịch nước, nhìn chung người lãnh đạo của đất nước này thường xuyên đến thăm những gia đình nghèo khó, còn đưa cho họ tiền, thức ăn, hạt giống, mỗi người đều được ăn no mặc ấm, người dân đều vô cùng cảm kích. Thẩm Dữ hàm xem qua những tin tức đó trong lòng cũng dâng lên một chút hy vọng, nếu ngày nào đó y bị đuổi ra đường, rơi vào cảnh sa cơ thất thế, y cũng có thể được người ta thu nhận, trong tin tức nói, không chỉ có người mà ngay cả động vật cũng có cơ sở thu nhận riêng.
Đây là hoàn cảnh tệ nhất mà y có thể nghĩ đến, hy vọng là sẽ không xảy ra.
Xem TV nhiều thêm một ngày thì hiểu biết về thế giới bên ngoài nhiều hơn một chút, thông qua tiết mục trên TV y đã biết cái hộp nhỏ của chị Kiều được gọi là di động.
Đêm đó, y tính hỏi thử chị kiều xem di động của y ở đâu, chị Kiều chỉ a một tiếng, nói di động của y bị rơi xuống nước rồi.
Thẩm Dữ hàm đoán đây chính là mưu kế của tam phu nhân khiến cho chị ta không đưa di động cho y. “Thẩm Dữ Hàm” là người có “tiền án”, hắn có ý đối với con trai của tam phu nhân, đoán rằng bà không hy vọng “Thẩm Dữ Hàm” sẽ liên hệ với con trai bà.
Sau khi cân nhắc, y cũng dẹp luôn cái ý tưởng muốn có di động kia, bởi vì dù di động tới tay y cũng sẽ không được sử dụng, ngược lại càng gia tăng khả năng bị bại lộ bởi sự chênh lệch quá lớn giữa y và chủ nhân thật sự của cơ thể này.
Sự thay đổi của y trước mắt có thể giải thích là bị hoảng sợ do xém chết đuối mà thay đổi tính tình, nhưng ngay cả di động cũng không biết sử dụng sẽ dễ dàng khiến người khác hoài nghi.
Ngày thứ 5, lại có người tới cửa, bất quá người tới lần này là một cô gái, trang điểm vô cùng xinh đẹp và gợi cảm, một mình cô lái xe đến đây, mục đích của cô là nói rõ ràng cho Thẩm Dữ Hàm biết trong tiệc cưới cần phải làm cái gì, chủ yếu phân ra bao nhiêu bộ phận.
Vị tiểu thư họ Hà này nói chuyện có chút kỳ lạ, hơn nữa cô như có như không mà đánh giá Thẩm Dữ Hàm, lời nói trong ngoài đều muốn ám chỉ cái gì đó, nhưng đại khái y không hiểu lắm.
“Thẩm tiên sinh, mục đích tôi tới đây đã nói rõ ràng rồi, muốn cùng cậu và Kỳ Hoàn xách nhận lịch trình hôn lễ, tôi là được mời đến để giám sát việc tổ chức hôn lễ của 2 người, cũng là bạn cùng học thời đại học với Kỳ Hoàn.” Cô đã cố tình cường điệu một chút khi nói về quan hệ hai người.
“À..” Thẩm Dữ Hàm cũng không biết đây chính là muốn thị uy với y nên biểu hiện rất bình tĩnh, bất quá y biết được thông tin là cô cùng Đan Kỳ Hoàn có quen biết.
Hà tiểu thư nói: “Tôi cùng Kỳ Hoàn đã hẹn trước thời gian rồi, chút nữa tôi sẽ thuyết trình chương trình cụ thể cho hai người nghe, nếu có gì muốn thay đổi cứ nói cho tôi biết là được.”
Sau khi nói xong, cô lấy ra một cái di động siêu mỏng, gọi điện cho một vị chú rể khác.
Một giọng nói trầm thấp đầy từ tính xuyên qua di động truyền đến: “Xin chào.”
Nụ cười trên mặt Hà tiểu thư càng tươi hơn: “Kỳ Hoàn, tôi là Hà Mẫn, tối hôm qua đã hẹn trước với anh hôm nay cùng nhau thảo luận về chương trình hôn lễ, hiện tại anh có đang bận gì không? Thẩm tiên sinh cũng đang ở bên cạnh tôi.”
“Chờ một lát.” Bên kia Đan Kỳ Hoàn giống như đang nói gì đó với người ta, sau đó chung quanh hắn trở nên yên tĩnh lại, nói: “Hiện tại có thể.”
Hà tiểu thư lặng lẽ đánh giá thần sắc của Thẩm Dữ Hàm, phát hiện y như vậy mà lại không có bất kỳ phản ứng gì, không khỏi có chút thất vọng.
Mà lúc này, Thẩm Dữ Hàm lại thấy lỗ tai mình hơi nóng lên, cách một cái di động y lại nghe được âm thanh của vị hôn phu. Âm thanh của hắn cùng với âm thanh của nhà thiết kế Andy và thợ cắt tóc Thang Nê đều không giống nhau, âm thanh của bọn họ tựa như là được trộn lẫn rượu trái cây, mà âm thanh của vị hôn phu lại giống như rượu ngâm lâu năm, thuần hậu mà lại có nồng độ cao.
Y đang nghĩ là mình có nên hay không chào hắn một tiếng.
Nhưng nào có ca nhi nào lại chủ động như vậy, y phải rụt rè một chút, y chính là một ca nhi đứng đắn nha.
------------
Hạ: Em mới nghe giọng anh thôi mà đã rung rinh rồi 🙂, nhưng mà anh lạnh lùng quá đi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp