Đan Kỳ Hoàn nghiêng đầu nhìn qua Thẩm Dữ Hàm, chỉ thấy y nghiêng đầu ra ngoài cửa sổ, không biết suy nghĩ cái gì.
Nhưng có thể biết một chút, khẳng định là do cuộc điện thoại khi nãy của hắn khiến cho trong lòng không thoải mái, đại khái chắc là lại đang diễn cho hắn xem.
Lúc dừng đèn đỏ, Đan Kỳ Hoàn kêu y một tiếng: “Thẩm Dữ Hàm.”
Thẩm Dữ Hàm chỉ lên tiếng: “Dạ.” Y không quay đầu lại nhìn Đan Kỳ Hoàn, giọng nói rầu rĩ, không giống với bộ dạng vui vẻ như đứa trẻ hồi nãy mà giống như sắp khóc vậy.
Bên ngoài gió to, một cái bao ni lông đỏ bị gió thổi bay lên, tầm mắt của y liền nhìn theo cái bao đang bay lên đó, cứ bay cứ bay…
Đèn chuyển sang màu xanh, cũng nhanh chóng về đến nhà, Đan Kỳ Hoàn cũng không nói chuyện, hắn đang nghĩ nên cùng Thẩm Dữ Hàm nói chuyện rõ ràng một chút.
Hôn lễ qua đi, bọn họ cũng chưa từng ngồi xuống nói chuyện với nhau về tương lai sau này một cách đàng hoàng, cứ diễn như vậy, hắn không khó chịu, không lẽ Thẩm Dữ Hàm cũng không thấy khó chịu hay sao?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT