Trên thực tế, nguyên chủ khá kiêu ngạo. Là cô gái duy nhất trong nhà họ Lâm, dù sống ở nông thôn, nhưng cô có cuộc sống tốt hơn nhiều so với các cô gái ở huyện thành. Đặc biệt, nguyên chủ còn tốt nghiệp sơ trung, tuy rằng điểm của cô khá kém nên không thể thi đỗ vào cao trung.
Phải nói rằng, thành tích của nguyên chủ không tốt. Theo thành tích của cô, cô thậm chí không đủ điểm để vào sơ trung. Cô được vào sơ trung nhờ ông nội cô là bác sĩ duy nhất trong đội. Mỗi đại đội trưởng trong xã đều có một suất đề cử vào sơ trung, suất này dùng cho những người không đủ điểm để vào. Bởi vì những ai đủ điểm sẽ tự mình thi đỗ, không cần đến suất đề cử.
Vì thế, nhờ mối quan hệ của ông nội, đại đội trưởng đã trao suất đề cử đó cho nguyên chủ, giúp cô trở thành một người có bằng cấp sơ trung.
Trong thời đại này, ngay cả người tốt nghiệp tiểu học cũng được coi trọng, huống chi là tốt nghiệp sơ trung? Điều đó thực sự rất đáng tự hào.
Mà vợ của em họ Lục Thành là bạn tốt của nguyên chủ cũng là quen biết ở trường sơ trung trong xã.
"Ừm." Lục Hải Từ gật đầu mạnh: “Thím Tần là người lớn, chắc chắn nhớ những người đó, người lớn thật giỏi, cái gì cũng biết.”
Lâm Khinh Khinh nhìn vẻ nghiêm túc của cậu bé, lại muốn cười. Ở tuổi này, trẻ con thật đáng yêu, đến khi lớn thêm vài tuổi, vào tuổi dậy thì thì sẽ không dễ lừa gạt như vậy nữa, không còn đáng yêu nữa. Cậu bé Lục Hải Từ không chỉ đang ở độ tuổi đáng yêu nhất, mà vẻ ngoài cũng rất dễ thương. Dù cậu rất gầy nhưng ngũ quan rất đẹp, đặc biệt là đôi mắt to tròn như mắt búp bê, còn có hàng mi dài cong vút.
“Kiểm tra phòng.”
Lúc này, một giọng nữ vang lên từ cửa.
Chỉ thấy một nam một nữ đã đứng ở cửa. Người phụ nữ đội mũ y tá, người đàn ông thì không, nên có lẽ một người là y tá, một người là bác sĩ.
"Chị tỉnh rồi à?" Nữ y tá nhìn Lâm Khinh Khinh, hơi ngạc nhiên nói: "Nhìn chị có vẻ khá hơn rồi, phải biết là hôm qua chị sốt đến 41 độ đấy." Không bị sốt chết là may mắn rồi, hôm nay còn tỉnh táo như vậy.
Lâm Khinh Khinh mỉm cười với họ: “Hôm qua thật cảm ơn mọi người, đã làm phiền tới mọi người rồi.”
Nghe giọng nhẹ nhàng của cô, nữ y tá cảm thấy trong lòng ấm áp, ấn tượng với Lâm Khinh Khinh ngay lập tức tốt lên: "Không có gì, đây là việc chúng tôi nên làm." Nữ y tá không biết rằng trên đời còn có một loại giọng gọi là giọng của Linh tỷ*.
*Cái này mình không rõ lắm
Nam bác sĩ đến bên cạnh Lâm Khinh Khinh, anh ta sờ trán cô, hơi ngạc nhiên một chút rồi nói với nữ y tá: "Đưa cô ấy nhiệt kế, đo nhiệt độ cơ thể." Vừa nãy sờ trán bệnh nhân, anh ta thấy dường như không còn dấu hiệu sốt nữa, không biết có phải là cảm giác sai không, sốt 41 độ mà nhanh hết như vậy?
"Vâng." Nữ y tá vội lấy nhiệt kế, đặt dưới lưỡi Lâm Khinh Khinh.
Sau đó, nam bác sĩ đến giường bệnh nhân khác trong phòng để kiểm tra như thường lệ.
Đo nhiệt độ chỉ mất một phút, sau một phút, nữ y tá lấy nhiệt kế ra khỏi miệng Lâm Khinh Khinh, nhìn thấy kết quả, cô ấy kinh ngạc thốt lên: "Bác sĩ Đồng, cô ấy đã hạ sốt rồi, 36.1 độ, nhiệt độ cơ thể bình thường rồi." Thật khó tin, hôm qua sốt đến 41 độ, hôm nay tốc độ hạ sốt nhanh như vậy khiến họ nghi ngờ hôm qua có phải là sốt giả không.
Bác sĩ Đồng gật đầu: "Đưa cô ấy đi kiểm tra tổng quát, nếu không có vấn đề gì thì chiều nay có thể xuất viện." Hôm qua sốt quá nặng, chỉ có thể xử lý khẩn cấp bằng cách truyền dịch giảm sốt, hôm nay dù nhiệt độ cơ thể bình thường nhưng để an toàn vẫn phải kiểm tra tổng quát.
Nữ y tá: "Vâng, biết rồi ạ." Sau đó nói với Lâm Khinh Khinh: “Chị chưa ăn sáng đúng không? Nếu chưa thì đúng lúc có thể làm kiểm tra khi đói.”
"Chưa ăn, có thể đi kiểm tra trước." Lâm Thanh vội nói.
Vì Lâm Khinh Khinh không có nhiều sức lực, nên y tá mang đến xe lăn, giúp Lâm Khinh Khinh ngồi lên rồi đẩy cô đi kiểm tra.
Lục Hải Từ cau mày, im lặng đi theo, gương mặt nghiêm túc như một ông cụ non.
Sáng sớm, bệnh viện rất ít người kiểm tra nên Lâm Khinh Khinh kiểm tra rất nhanh, chỉ mất một giờ là xong, chỉ chờ kết quả. Sau khi kiểm tra xong, y tá đẩy cô về phòng bệnh, thấy trong phòng có thêm một người.
"Về rồi à? Thấy trong người sao rồi?" Vu Tú Dao cũng vừa mới tới không lâu. Ban đầu định đi xem tình hình kiểm tra, nhưng chưa kịp nói chuyện với người phụ nữ cùng phòng thì Lâm Khinh Khinh đã trở về.
"Dì Tần." Thấy Vu Tú Dao, Lục Hải Từ ngoan ngoãn chào.
"Ừ." Vu Tú Dao lấy hộp cơm từ giỏ rau ra.
"Chị dâu." Lâm Khinh Khinh cũng gọi theo: "Em cảm thấy trong người vẫn ổn, sốt cũng hạ rồi, chỉ là không có sức lực thôi. Nhưng kết quả kiểm tra phải đợi ba ngày nữa mới có, nếu chiều nay không sốt lại thì có thể xuất viện rồi." Lâm Khinh Khinh mặt dày mở miệng với Vu Tú Dao, giả vờ không biết những hành động trước đây của nhân vật chính. Dù sao, mặt dày mày dạn cũng đi khắp thế gian được.
“Em nghe Tiểu Hải Từ nói, hôm qua chị dâu gọi người đưa em đến bệnh viện, thật sự cảm ơn chị dâu nhiều.”
Hả? Vu Tú Dao thật sự rất ngạc nhiên. Phải biết rằng nửa tháng trước, khi chị ấy đến tìm vợ của Lục Thành, vợ của Lục Thành không có chút thiện cảm nào, như thể chị ấy đang cố gắng làm quen với một người xa lạ. Nếu không phải Lục Thành trước khi đi nhờ chị ấy chăm sóc vợ mình, chị ấy liệu có đến lần thứ hai không?
Nếu lần đầu là vì đối phương không khỏe, chị ấy có thể hiểu được, nhưng lần thứ hai thì sao? Khi chị ấy đến, còn mang theo một ít rau tự trồng, kết quả vợ của Lục Thành lại nói vẫn chưa khỏe, không tiện tiếp khách, chẳng phải là đuổi chị ấy đi sao? Nên chị ấy cũng không buồn đến lần thứ ba.
Chiều qua nghe thấy Tiểu Lục khóc lóc gọi người, chị ấy mới đi một chuyến. Dù sao cũng không thể thấy chết mà không cứu.
Nhưng hôm nay, nghe thấy giọng điệu nhẹ nhàng nói lời cảm ơn, chị ấy thật sự kinh ngạc. Nhìn lại biểu hiện chân thành của cô, không giống như là lời khách sáo. Phải chăng vợ của Lục Thành những ngày đầu mới đến đơn vị thật sự không khỏe, nên mới không đối xử tốt với chị ấy?