Suy nghĩ mối quan hệ giữa hai người theo góc độ này, Lâm Khinh Kinh cảm thấy nhẹ nhõm ngay lập tức. Hơn nữa, với tình hình hiện tại, cô và Lục Thừa không thể ly hôn được.
Trước hết, hôn nhân quân đội không dễ dàng ly hôn như vậy.
Thứ hai, nếu ly hôn, cô sẽ làm gì? Trong thời đại xa lạ và bảo thủ như vậy, nếu cô trở về quê hương của nguyên chủ trước đó sau khi ly hôn, không biết cô sẽ bị nói như thế nào, ngay cả khi gia đình của nguyên chủ trước đó không phàn nàn, nhưng khi nghe người khác chế nhạo cô, gia đình của nguyên chủ cũng sẽ chịu tổn thương. Cô không thể vì lựa chọn của mình mà khiến người thân yêu của nguyên chủ bị người ta chế nhạo.
Hơn nữa, ngay cả khi trở về quê hương của nguyên chủ mà không có ai chế nhạo cô, nhưng cuối cùng cô vẫn không phải là nguyên chủ, mỗi ngày sống cùng những người quen biết với nguyên chủ, chắc chắn sẽ sớm phát hiện ra sự giả dối. Vì vậy, sống cùng Lục Thừa, người không quen biết về nguyên chủ, mới là sự lựa chọn an toàn nhất.
Tóm lại, cô chưa có khả năng tự mình sống tốt sau khi ly hôn, việc ly hôn là không hợp lý.
Thứ ba, hiện tại là năm 63, sắp đến thời kỳ mười năm tăm tối*, một phụ nữ đã ly hôn trong thời kỳ đó chắc chắn sẽ không sống được, hôn nhân quân đội cũng là một sự bảo vệ cho cô.
*Thời kì 10 năm tăm tối mn có thể lên gg tra nhé!
Tóm lại: Nên đi từng bước một.
"Ấy, thật không?" Lục Hải Từ nghe được lời khen của cô, đôi mắt cậu bé sáng lên, gương mặt đầy bụi bẩn của cậu bé như được phủ thêm một lớp ánh nắng mặt trời, làm cho cậu bé trở nên sống động hơn. Cậu bé cười toe toét, giống như một mặt trời nhỏ vậy.
Có lẽ bị cười nụ của cậu ảnh hưởng, Lâm Khinh Khinh cũng cười: "Thật đấy, thậm chí còn đáng quý hơn ngọc trai." Cô không nhịn được mà nghịch ngợm nói.
Lục Hải Từ nhìn cô, nhìn nụ cười dịu dàng của cô, nhìn vào đôi mắt dịu dàng của cô, nụ cười của cậu dần dần thu lại, cuối cùng đôi mắt của cậu càng ngày càng đỏ, sau đó bắt đầu khóc lóc.
"Con sao thế?" Lâm Khinh Khinh lo lắng hỏi, vuốt nhẹ vào mái tóc rối bù của cậu: “Tại sao lại khóc?”
Lục Hải Từ nén nước mắt, không để nước mắt tuôn ra, cậu cố gắng lắc đầu.
Lâm Kinh Khinh bất ngờ nhớ lại khi mới tỉnh dậy, nghe cô nói đau đầu, đứa trẻ này khóc và chạy ra ngoài gọi người, cô nghĩ rằng đứa trẻ này chắc chắn lo lắng cho cô. Thật là một đứa trẻ tốt bụng, nguyên chủ không quý trọng cậu như vậy, nhưng cậu vẫn quan tâm đến chủ nhân trước đó. Nghĩ đến điều này, nụ cười của cô càng trở nên dịu dàng hơn một chút: “Đừng lo, mẹ không sao đâu.”
Lâm Khinh Khinh là một người nổi tiếng trên mạng, đối với một người nổi tiếng, giọng nói rất quan trọng. Giọng nói không chỉ là việc có hay không có một giọng nói dễ nghe hoặc khó nghe, mà còn bao gồm cả tốc độ phát âm của từng âm tiết. Khi cô nói, cô mang theo thói quen của một MC, tốc độ phát âm chậm, âm điệu cũng nhẹ nhàng, nghe có vẻ mềm mại. Kết hợp với giọng của chủ nhân trước đó, 18 tuổi và sảng khoái, nghe có vẻ đặc biệt dễ nghe.
Lục Hải Thơm nghe mẹ nói chuyện với cậu như vậy cậu bé rất vui. Cậu cảm thấy chắc chắn là vì cậu nghe lời, giúp việc nhà và rửa chén đã được mẹ công nhận, giống như việc mẹ mang thai tiểu bảo bảo cần một thời gian dài, đến khi đứa bé ra đời mới chứng tỏ cả mẹ và bé đều khỏe mạnh. Bây giờ, cậu và mẹ cũng đã rất tốt.
Vì vậy, Lục Hải Từ quyết định, khi trở về khu nhà, cậu sẽ mang kẹo của mình đến gặp Quý Dương, nói với cậu ấy rằng, đây là kẹo mẹ cậu tặng, mẹ cậu cũng rất thích cậu.
Ục ục…
Bụng của Lâm Khinh Khinh lại đang kêu lên.
Trong khoảnh khắc đó, Lâm Khinh Khinh thực sự muốn khâu chặt bụng lại, không thì bụng lại kêu ục ục trước mặt đứa trẻ, quá ảnh hưởng đến hình ảnh của cô.
Lục Hải Từ chớp mắt, nói như một thẳng nam nhỏ: “Mẹ ơi, bụng mẹ đang kêu.”
Lâm Khinh Khinh ngượng ngùng nói: “Ừ, bụng mẹ đói, nhưng lần đầu tiên mẹ đến bệnh viện, cũng không biết đi đâu ăn. Con có thể dẫn mẹ đi xem xem không?”
Lục Hải Từ ngay lập tức nói: “Mẹ, dì Tần nói sẽ đến đây mang đồ ăn cho chúng ta.”
Nghe có người sẽ mang đồ ăn tới, Lâm Khinh Khinh không còn lo lắng nữa. Nhưng cô hỏi: “Là ai vậy? Mẹ nhớ lúc mẹ bị ốm, con đi gọi người giúp đỡ, con còn nhớ những người đó không? Khi mẹ ra viện, chúng ta phải đi cảm ơn họ.”
"Mẹ yên tâm, con nhớ rất kĩ." Lục Hải Từ đập vào ngực đảm bảo: "Ba con nói, khi ba đi nhiệm vụ, những người đã giúp đỡ con, con phải nhớ đee khi ba trở về chúng ta cũng phải cảm ơn họ. Khi mẹ ốm, con đã đi gọi mẹ của anh Đại Vượng, con gọi là dì Tần, sau đó dì Tần còn gọi thêm một số người, họ đã đưa mẹ đến bệnh viện, nhưng con... con... con không nhớ rõ ai nữa." Nói đến đây, Lục Hải Từ hơi xấu hổ, cậu nói dối.
Lâm Khinh Khinh nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của đứa bé và cảm thấy thú vị. Cô mỉm cười và nói: “Hải Từ thật giỏi, khi ba không ở nhà, con có thể sắp xếp mọi thứ rất ngăn nắp, thật là một chàng trai nhỏ tài năng.”
"Mẹ, thật không?" Lục Hải Từ đột nhiên nâng đầu lên, ánh mắt sáng ngời như có hai tia sáng đang nhảy múa.
Lâm Khinh Khinh không thể không nghĩ, đứa bé này, thực sự dễ làm vui lòng.
“Thật đấy, con nhớ dì Tần, khi trở lại chúng ta sẽ hỏi dì ấy, để biết có những ai đã giúp đỡ chúng ta.”
Lâm Khinh Khinh nhớ lại dì Tần mà cậu bé đề cập, Lục Thừa cùng cũng nhắc đến. Lục Thừa đã đưa đứa bé đến đơn vị từ năm ngoái, với hai lý do. Đầu tiên chủ yếu là vì bà dì anh ấy không khỏe, anh không muốn để bà dì phải lo lắng nuôi bé nữa. Thứ hai là vì đơn vị có trường mẫu giáo, đứa bé bốn tuổi vừa đủ tuổi để nhập học.
Tuy nhiên, vì Lục Thừa thường phải ra nhiệm vụ và trong nhà không có ai chăm sóc cho Lục Hải Từ, nên mỗi khi anh ra nhiệm vụ, anh sẽ giao Lục Hải Từ cho vợ của đoàn trưởng Tần cũng chính là người mà Lục Hải Từ gọi là "dì" của mình.
Nói đến đó, ngày Lục Thừa đến đơn vị cũng là ngày anh có nhiệm vụ, "dì" này còn lo lắng khi nguyên chủ mới đến, đến thăm nguyên chủ một lần và còn đề nghị đưa nguyên chủ đi dạo để quen thuộc, là một người phụ nữ rất nhiệt tình. Nhưng nguyên chủ từ chối với lý do không thoải mái về cơ thể, còn nói chuyện khá lạnh lùng. Sau đó, "dì" này đến thăm nguyên chủ một lần nữa, nhưng nguyên chủ vẫn từ chối với lý do cơ thể chưa hồi phục. Sau đó, người này không bao giờ đến thăm nữa.
Nghĩ đến đây, Lâm Khinh Khinh cũng cảm thấy ngán ngẩm tính cách của nguyên chủ này, không phải là tính cách của công chúa mà là của một người bệnh hoạn. Người này chắc chắn đã nhận ra bản chất của nguyên chủ, nên không còn đến nữa.