Khoái Xuyên Chi Tôi Sắp Chết Rồi

Chương 6 : Nhân vật lớn (6)


2 tuần


Edit + Beta : Thiên Trạch

Mối tình đầu của Tần Phong là một nam sinh – cán sự phụ trách môn ngữ văn của lớp, là người kéo hắn vào giới, nhưng cuối cùng lại đi trước.

Bởi vì ung thư, mùa đông năm mười bảy tuổi ấy, đã mất.

Tần Phong hận người kia, thư tình đã xé từ lâu, nhưng từng chữ đều được khắc sâu trong ký ức, mãi mãi không thể quên.

Lúc này, được nghe lại nội dung bức thư một lần nữa, mặt hắn không hề thay đổi, nhưng tơ máu trong mắt lại hiện lên rất rõ ràng.

“Cậu là ai?”

“Chu Nhất.”

Trần Hựu bị bóp cổ, người lơ lửng giữa không trung, thở một cách khó khăn: “Hương… Hương Hương…”

Tần Phong hạ thấp giọng, tràn đầy nguy hiểm: “Tôi hỏi cậu là ai?”

Trần Hựu cmn sắp điên rồi, mặt bắt đầu tím bầm: “Hương Hương… Tôi nói rồi mà… Không có tên nào khác… Khụ khụ… Tôi chỉ có hai tên.”

Tần Phong đột nhiên cười.

Trần Hựu rợn cả người, lập tức hôn mê.

Tần Phong buông tay, người kia yếu đuối ngã cạnh chân hắn, hắn vuốt ve ngón tay, mắt đầy hận ý.

Một lúc sau, Tần Phong ngồi xổm xuống, nắm cằm thanh niên.

Trần Hựu bị đau mà tỉnh lại, cậu vừa mở mắt, phát hiện mình vẫn còn đang ở trong chuồng chó.

“Tỉnh.”

Âm thanh bỗng nhiên vang lên bên tai làm Trần Hựu giật mình, cậu quay đầu, nhìn thấy lão biến thái, vẻ mặt đối phương ôn hòa nhưng bàn tay lại đang ấn xuống vết thương của cậu, móng tay bấm vào thịt.

Trần Hựu đau đến mức trán đầy mồ hôi, môi run run, mả mẹ, cái trò chơi thăng cấp này khó quá, cửa đầu tiên đã hố vậy rồi.

“Đau quá… Mau bỏ tay ra…”

Móng tay Tần Phong càng bấm sâu hơn, hỏi tiếp: “Vừa nãy cậu đọc cái gì?”

“Cái gì… Tôi không đọc…” Mặt Trần Hựu vừa trắng vừa xanh: “Lúc đó tôi tưởng mình sắp chết, sau đó…”

Tần Phong lạnh nhạt hỏi: “Sau đó sao?”

“Không biết vì sao trong đầu lóe lên ánh sáng, quay lại đã thấy nhị gia xuất hiện trước mặt rồi…”

Giọng Trần Hựu yếu ớt, vẻ mặt kiểu “tôi rất vô tội”.

Cậu thầm chửi trong lòng, ngoại trừ một bức thư tình, những thứ khác hoàn toàn không biết gì cả, thân phận của nốt ruồi son gì đó không thể dùng được, bằng không tí nữa bị phát hiện, lão biến thái sẽ bắn cậu thành cái sàng mất.

Chỉ còn cách làm Tần Phong tin rằng vừa rồi nốt ruồi son nhập vào người cậu, thể hiện tình yêu của cậu ta dành cho hắn.

Nghe điên rồ quá đi mất.

Nhưng mà như vậy cũng không chắc có thể cứu được mạng cậu.

Trần Hựu khóc không ra nước mặt, cậu làm bộ hoang mang sợ hãi: “Nhị gia, tôi vừa nói gì vậy?”

Tần Phong nhìn cậu, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Trần Hựu chờ đợi, dưới cái nhìn ấy, khóe mắt cậu liên tục giật.

Bước đầu tiên, đêm nay không biến thành một đống shit chó, nhìn tình hình hiện tại, cậu thành công.

Bước thứ hai, tiếp cận lão biến thái, sau đó mới có thể nghĩ cách lấy giá trị ác niệm của lão.

Không biết qua bao lâu, Trần Hựu nghe được hắn nói: “Mang đi.”

Cậu bị hai kẻ cơ bắp kéo đi như cái bị, không có chút sức phản kháng.

Màn đêm buông xuống, ngước mắt lên nhìn là bầu trời đầy sao.

Hạ Hồng xách ma lạt thanh và bia về nhà, lúc bước lên cầu thang, đột nhiên nghe được bên trên có tiếng động, mặt hắn biến sắc: “Ai? Ra đây!”

Một vạt áo trắng xuất hiện trong bóng tối, tim Hạ Hồng đập bình bịch, sợ hãi hỏi: “Mày là người hay quỷ?”

Áo trắng nói: “Bây giờ là người, sắp thành quỷ rồi.”

Hạ Hồng nghe tiếng: “Chu Nhất?”

“Tôi đây.”

Một lúc sau, trong căn phòng nhỏ, hai thanh niên cùng ngồi ăn một bát ma lạt thang, tạm thời không muốn nói chuyện.

Hạ Hồng vẫn chưa bình tĩnh được, từ hôm đó hắn không gặp tên này lần nào, Kim Sắc đều đang đồn đối phương gặp vận may, đi theo Tần nhị gia, sau này chẳng cần lo nghĩ.

Kết quả là…

“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”

Trần Hựu ợ một cái: “Uống canh không?”

Hạ Hồng ghét bỏ, còn lâu hắn mới uống cái loại nước rửa bát này.

Trần Hựu bưng bát, thô lỗ uống cạn bát canh đầy dầu ớt.

“Tôi ở đây một đêm được không?”

Hạ Hồng khoanh tay: “Cậu kể tôi nghe chuyện mấy ngày nay đã.”

Trần Hựu nói: “Thì là nhắm mắt xong mở mắt ra thôi.”

Hạ Hồng nghe không hiểu: “Cái gì?”

“Tôi bị ngất ba ngày.” Trần Hựu nói rõ hơn: “Vừa mới tỉnh.”

“Còn bị vứt ở đường lớn, phải đi bộ đến chỗ cậu đây.”

Cậu hít một hơi: “Đừng nhịn, muốn cười thì cười đi.”

“Thê thảm quá đi.” Hạ Hồng cười đến mức bả vai run run, “Cậu không nhận được thứ gì ở chỗ Tần nhị gia hả?”

“Có.” Trần Hựu chỉ vào miếng băng gạc quấn quanh người mình: “Nó đây nè.”

Hạ Hồng ôm bụng cười to.

“Nhìn thân hình nhị gia đi, cái mặt kia, cái thứ kia, thân phận kia, đã có hàng tá người muốn ngủ không công với hắn, cậu cũng không thiệt thòi đâu.”

Giọng Trần Hựu đều đều: “Cậu thấy thứ đó của lão rồi?”

Hạ Hồng sặc nước bọt: “Chưa từng thấy.”

Hắn nháy mắt mấy cái: “To không?”

Trần Hựu ngoáy ngoáy tai, thổi phù một cái: “Rất to.”

“Đậu má!” Hạ Hồng làm vẻ mặt ghen tị: “Tôi thấy cậu đến đây là để khoe khoang thì có.”

Hai người trò chuyện xong, chai bia ngã trái ngã phải, đêm đã khuya từ lâu.

Mỗi tháng Hạ Hồng đều nghỉ ngơi một ngày, vừa uống rượu lại càng thêm hưng phấn, tim đập nhanh, phía sau ngứa ngáy. Mấy năm nay hắn bị làm quen rồi, mãi mới có một ngày yên bình, không ngửi thấy mùi đàn ông nên không quen tí nào.

“Này, Chu Nhất, chúng ta chưa thử bao giờ, có muốn thử không?”

Trần Hựu xỉa răng: “Thử cái gì?”

Hạ Hồng nhìn người ta hết gãi chân rồi đến gãi đầu, trong lòng phát chán lên được, nhưng mà hắn thật sự rất ngứa: “Chịch đó, sắp già cả rồi, còn giả vờ làm thiếu niên ngây thơ gì chứ.”

Trần Hựu gãi mái tóc xù như ổ chó, nghiến răng nói: “Tôi không ở trên được.”

“Không ở trên được?” Hạ Hồng trợn mắt: “Vậy thì làm được cái gì.”

Trần Hựu liếc hắn: “Cậu cũng không được hả?”

Hạ Hồng đỏ mặt tía tai: “Nói nhảm! Tôi với cậu giống nhau thôi!”

Hắn lục ngăn kéo, lôi ra một cái túi lớn, hình dạng chiều dài loại nào cũng có, tất cả đều là hàng tự sưu tầm.

“Anh em, tôi về phòng tự công tự thụ đây, cậu muốn làm gì thì làm.”

Trần Hựu nằm trên sofa ở phòng khách, co người lại, một lúc sau thì ngủ thiếp đi.

Hơn một giờ sáng, bên ngoài có tiếng động cơ xe, một ánh đèn lóe qua cửa sổ.

Trần Hựu mơ mơ màng màng: “Tiểu Hồng, có người gõ cửa.”

Âm thanh duy nhất trong phòng là tiếng ngáy như lợn chết.

Trần Hựu ngáp một cái, ngồi dậy chửi: “Ai vậy? Nửa đêm rồi có để cho người ta ngủ không?”

Cửa bị đá tung, hai người xông vào.

Trần Hựu bị bắt đi, vẫn là hai kẻ cơ bắp vạm vỡ, một lần thì ném ra ngoài, lần hai vác trở về, nên khá quen thuộc.

“Đại ca, nhẹ nhàng chút đi, tay em không phải đồ chơi, không quay 360 độ được.”

“…”

“Muộn thế này mà nhị gia vẫn còn thức hả?”

“…”

“Hai đại ca có thể cho em quay lại nói một tiếng với bạn thân không, cậu ta không tìm thấy em sẽ khóc nhè mất.”

Rầm một tiếng, cửa xe đóng lại.

Trần Hựu bị nhét vào trong xe, mang về Tần trạch.

Cậu bị nhốt mấy ngày, đúng giờ có người đưa đồ ăn đến nhưng vẫn không gặp được Tần Phong.

Trần Hựu ngứa ngáy, cậu gỡ băng gạc ra, bên trên toàn là vết cắn nông sâu, vết hôn, vết bầm tím, vết kim tiêm, không có chỗ nào lành lặn.

Băng kín như vậy làm Trần Hựu còn tưởng da cậu sắp bong ra rồi, nhưng phía dưới cũng không tốt hơn chút nào.

Vốn dĩ đã bị thương bên trong, cậu còn ăn ma lạt tang, ngay cả nước cũng húp sạch, cảm giác nóng rát lan đến xương cụt, suýt nữa thì lấy mất cái mạng già của cậu.

Trần Hựu chống cằm, bắt đầu tỉ mỉ điều tra tư liệu của Tần Phong, hắn là lão nhị của Tần gia, bên trên là một anh trai chỉ biết chơi bời lêu lổng, nên hắn đã làm gia chủ từ rất sớm.

Tần Phong có ảnh hưởng rất lớn trong giới chính trị, thương mại và cảnh sát của Hoa Thành, hắn không phải hắc, cũng chẳng phải bạch, mà là xám, nên có rất nhiều đường để đi.

Hắn chưa kết hôn, xu hướng tính dục cũng không phải bí mật, có một bạn giường cố định, là bản sao của nốt ruồi son, tên là Kiều Minh Nguyệt, nghệ sĩ đàn dương cầm, đã từng đạt giải quốc tế, là người có tiếng trong giới.

Chuyện này cũng không có gì kỳ lạ, một người như Tần Phong không có ai bên cạnh mới là bất thường.

Cái người tên Minh Nguyệt kia, có thể giữ một vị trí bên cạnh Tần Phong nhiều năm như vậy, chứng tỏ cậu ta không chỉ có gương mặt của nốt ruồi son, mà còn chơi dương cầm rất giỏi.

Nếu không… Tần Phong cũng sẽ không thích tay của cậu ta nhất.

Chỉ có một điều khiến Trần Hựu rất ngạc nhiên, tên Tần điên là người theo chủ nghĩa ăn chay.

Cậu cau mày: “444, kẹo cao su đó rốt cuộc là gì?” Tần Phong vừa ngửi mùi đã biến thành chó rồi.

444: “Keng, kẹo cao su là kẹo cao su.”

Trần Hựu: “Về sau đừng có đưa cái thứ đồ quỷ này cho tao dùng.”

444: “Keng, ngài có muốn cũng không được.”

Trần Hựu không bị điên, cậu cũng không muốn trải nghiệm lại cảm giác bị coi như bánh bao thịt mà cắn.

Vào ngày thứ năm bị giam, cơn nghiện của cơ thể này bùng phát.

Ánh mắt cậu đờ đẫn, cậu tự tát mình mấy cái mới tỉnh, tí nữa thì quên mất còn có chuyện này: “444, nghiện thuốc không chỉ ở tinh thần mà cơ thể cũng có cảm giác hả?”

444: “Keng, đúng là như vậy.”

Trần Hựu ngáp: “Làm thế nào bây giờ? Chẳng lẽ tao còn phải trải qua quá trình cai nghiện hả?”

“Keng, phải.”

“Đệt!”

Trần Hựu nóng nảy, cậu đạp phá mọi thứ trong tầm mắt, trên người như bị hàng vạn con kiến gặm cắn, không biết đau chỗ nào, nhưng cả người lại đau đến mức không thể thở nổi.

“Tao không chơi nữa… Tao bỏ nhiệm vụ… Tao mẹ kiếp chịu thua rồi…”

Trần Hựu đập cửa, cậu cắn lưỡi bật máu: “Cứu mạng… Tần Phong… Cứu mạng–”

Cửa mở, Trần Hựu không đứng vững, lôi kéo ống quần đen trước mặt, ngã xuống.

Cậu ngửa đầu, tay vẫn nắm chặt: “Đưa cho tôi…”

Quần sắp bị xé rách, trán Tần Phong nổi gân xanh.

Trần Hựu ôm chân hắn bò lên, người run rẩy, hai tay điên cuồng cào cấu: “Mau đưa cho tôi…”

Tần Phong giơ tay lên, thuộc hạ phía sau đem một cái kim tiêm vào: “Muốn không?”

Nước mắt nước mũi giàn dụa trên mặt Trần Hựu, như sắp phát điên: “Muốn, muốn, tôi muốn, không, không! Mang đi, mau cút đi–”

Cậu cắn vào mu bàn tay, liên tục đập đầu xuống đất, trên nền bắt đầu xuất hiện vết máu.

Vào lúc này, rốt cuộc Trần Hựu cũng hiểu, Tần Phong nhốt cậu lại để chờ cơn nghiện bùng phát, để xem cậu định biến thành chó hay muốn tiếp tục làm người, dù thế nào cậu cũng phải vượt qua, chỉ có thế mới có thể tiếp cận gần hơn với hắn.

Nhìn thấy cảnh này, mắt Tần Phong tối đi, sự chế nhạo trong mắt cũng biến mất.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play